Dung Diệc bị đánh thức bởi tiếng mưa. Khi mở mắt ra, hắn thấy cửa sổ phòng ngủ không đóng. Mưa bên ngoài xối vào, màn cửa bị thổi cuộn lên. Dung Diệc nhấc chăn ra khỏi giường, chờ cho chân mình rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, lúc này hắn mới phát hiện thời tiết đã thay đổi.
Có lẽ sắp bước vào mùa thu. Dung Diệc bước đến cửa sổ bằng đôi chân trần, hắn đóng cửa sổ và buộc rèm cửa, cuối cùng trở lại giường để chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng hắn không nhắm mắt được bao lâu liền đột nhiên mở mắt ra, sau đó nhanh chóng quay đầu lại.
Một người xuất hiện bên cạnh Dung Diệc ôm lấy đầu hắn, con ngươi yêu dị thẳng đứng nhìn thẳng vào hắn.
Hô hấp của Dung Diệc cứng lại, sau đó đè xuống cái đuôi rắn tự do ở trên đùi mình.
“Ngươi tới lúc nào vậy?”
“Lâu lắm rồi, ta thấy ngươi không tỉnh nên mở cửa sổ để thoáng khí, không nghĩ rằng lại đánh thức ngươi, hì hì.”
Tiếng cười của Tịch Đăng trong đêm khuya yên tĩnh có vài phần quỷ dị. Cậu đưa tay ra vui vẻ búng búng cằm đùa giỡn Dung Diệc, “Ngươi không phải rất muốn nhìn thấy ta sao? Cho nên ta tới nè, nhưng biểu tình này của ngươi không cao hứng lắm đâu.”
Dung Diệc nghiêng đầu và tránh động tác ngả ngớn của Tịch Đăng. Ngữ khí bình tĩnh, “Trí thông minh của ngươi không thua kém một người trưởng thành bình thường. Tại sao chứ? Con người cũng cần phải học. Ngươi tựa như được trời sinh ra vậy.”
“Đoán xem, ta sẽ không nói đáp án cho ngươi đâu. Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153520/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.