Dương Xác bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vào lúc nửa đêm. Lúc tỉnh dậy, y ngây ngốc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ. Ba giờ sáng, ai còn gõ cửa vào giờ này? Dương Xác đứng dậy, đi dép lê và bước ra ngoài. Dương Xác đi ngủ không thích đóng cửa, vì cảm thấy rất bí bách buồn bực, nhưng bạn cùng phòng Tô Vân Vĩ của y thì khác. Anh ta cơ bản đóng cửa 24/24 giờ. Dương Xác liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín của đối phương, thở dài và đi về phía cửa chính, nhưng khi nhìn thấy người đứng bên ngoài huyền quan, y sững sờ.
Một lúc sau, Dương Xác mở cửa.
Ngoài cửa là một người cả người toàn máu, Dương Xác cũng không biết cậu đi lên như thế nào, chỉ thấy cậu tươi cười rạng rỡ mở lời chào y, “Hắc, anh họ, ta đi toilet đã trở lại.”
Dương Xác lấy kéo cắt quần áo dính máu trên cơ thể của Tịch Đăng. Y làm rất cẩn thận vì sợ đụng vào vết thương trên người cậu. Tịch Đăng thoạt nhìn khá hờ hững, tay cầm chai nước uống.
“Khoảng thời gian này ngươi đi đâu vậy?” Dương Xác vốn muốn chụp ảnh đối phương sau đó báo cảnh sát, nhưng không nghĩ là đối phương đi toilet, liền một đi không trở lại.
Lúc đầu y còn cảm thấy may mắn, nhưng sau đó liền bắt đầu có chút lo lắng. Cuối cùng khi Dương Xác bắt đầu cảm thấy mình chỉ là mơ thấy một giấc mộng vớ vẫn thì Tịch Đăng bỗng nhiên trở lại với một thân toàn là vết thương. Dương Xác không thể tưởng tượng được, kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153518/quyen-4-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.