Mạnh Phi Nguyên có một số bất động sản đứng tên mình. Một trong số đó nằm trên đỉnh một ngọn đồi ở ngoại ô thành phố N, ở đó gần như có thể nhìn xuống toàn bộ thành phố N. Mạnh Phi Nguyên rất hiếm khi đưa những tiểu tình nhân đến, cũng hiếm tổ chức tiệc ở đây, đơn giản là vì biệt thự này nằm ở vị trí khá hẻo lánh và cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng hắn lại thường xuyên đến ở nơi này, thậm chí còn từ chối nhiều cuộc hẹn.
“Xì, ai nói anh bị thương ở nhà dưỡng thương thế.” Mạnh Phi Nguyên mặc một chiếc áo ngủ màu xanh ngồi trong một góc tối dưới hành lang. Dáng ngồi của hắn ta rất không đoan chính, chân vắt lên, áo ngủ cũng không thắt chặt, lộ ra một mảnh lớn ngực chẳng mấy khi phơi nắng.
Mạnh Phi Nguyên nhìn dòng nước lấp lánh cách đó không xa, cười mắng người trong điện thoại, “Tiểu tiện nhân nhà em, đợi ông đây rảnh sẽ tưới thêm “đất” cho hoa cúc nhỏ của em… Gần đây anh đang bận gì hả? Bận gì sao? Ha ha, đang bận rộn chăm sóc bảo bối của anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Phi Nguyên đặt đôi chân trần xuống, bàn chân mới vừa chạm đất, hắn liền hít một hơi thật sâu và nhanh chóng rút chân lại, “Tụi bây chết hết rồi hả? Nóng như vậy làm sao mà đi?”
Hắn ta mắng chửi người khác mà không nhìn vào đôi dép của mình ở ngay trước mặt. Chẳng mấy chốc liền có người chạy đến, trên tay cầm một tấm thảm. Người đó nhanh chóng và cẩn thận đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153515/quyen-4-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.