“Đuôi gì thế?”
Giọng nói của Nghiêm Hâm đột nhiên truyền đến từ phòng khách, kèm theo tiếng bước chân. Dương Xác trừng lớn mắt để duy trì thanh tỉnh, rồi nhìn vào cái đuôi rắn của Tịch Đăng trước mặt, đột nhiên đại não bừng tỉnh ngay lập tức. Y nhanh chóng đóng cửa, khóa lại và cởi quần của mình ra, “Ngươi mau biến thành chân người đi!”
Tịch Đăng mặt hầm hầm nhìn Dương Xác, nghe thế, cười lạnh một tiếng, “Tại sao chớ? Đuôi của ta đau quá!”
Nghiêm Hâm đang gõ cửa, “Dương Xác, cậu ở bên trong làm cái quái gì vậy? Tại sao lại khóa cửa?”
Lúc này Dương Xác đã cởi quần xong, để lộ cái quần lót sọc tứ giác ở bên trong, y vội vàng che miệng Tịch Đăng lại, “Tiểu tổ tông, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi một bàn đồ ăn toàn là cá, ngươi mau biến thành chân người đi.”
Khi Nghiêm Hâm định đi lấy chìa khóa, cánh cửa mở ra từ bên trong. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hắn sững người, “Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Hâm nhìn Dương Xác chỉ mặc một chiếc quần lót còn Tịch Đăng rõ ràng đang mặc quần của Dương Xác.
Dương Xác liếc xuống phần thân dưới của Tịch Đăng và nói với Nghiêm Hâm, “Cậu hiểu mà.”
Tầm mắt của Nghiêm Hâm cũng đảo qua, sau đó khuôn mặt màu lúa mạch đỏ lên.
Tịch Đăng không chú ý đến bọn họ đang nói cái gì. Cậu nhăn nhó nhìn vào mu bàn chân đỏ au của mình, rồi duỗi chân đến trước mặt Dương Xác.
Sau khi Dương Xác nhìn vào đó, y lúng túng cười, “Không thì lấy Vân Nam bạch dược xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153511/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.