“Phương tiên sinh, xe đến rồi.”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới thông báo. Người được xưng là Phương tiên sinh liếc xuống đường, hơi buông Tịch Đăng ra, “Xe tới rồi, anh bạn nhỏ, mời em lên xe trước.”
Một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh Tịch Đăng. Người đàn ông mặc đồ đen lập tức tiến lên mở cửa sau xe. Sau khi Tịch Đăng leo lên xe, cậu phát hiện người lái xe vừa rồi đang ngồi ở ghế lái đi xuống.
Phương tiên sinh cũng lên xe theo Tịch Đăng. Hắn đóng cửa, không biết ấn chỗ nào. Màn xe liền khép lại, từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Ghế sau của chiếc xe này rất rộng, hai người có thể cùng nằm trên nó. Ngay khi Phương tiên sinh lên xe, hắn ngả người ra sau, mang theo ý cười nhìn Tịch Đăng. Trong xe chỉ mở một chiếc đèn màu vàng ấm áp, nói sáng cũng không sáng, nhưng có thể nhìn rõ người đối diện, hơi thở ái muội lan tràn.
“Tiền của ngươi ở đâu?” Tịch Đăng mở miệng trước.
Phương tiên sinh vỗ nhẹ vào túi quần của mình, nhỏ giọng nói, “Chỗ này, nhưng em phải tự mình đến lấy.”
Tịch Đăng đưa tay qua, nhưng bị giữ lại, sau đó một luồng nhiệt thổi vào tai của cậu, ” Anh bạn nhỏ, tiền không phải lấy như vậy, em, trước tiên hãy ngồi trên đùi của tôi.”
Tịch Đăng cúi người xuống, tránh thoát tay Phương tiên sinh, khẽ nhếch môi dưới, “Nếu ngươi thích điều đó, không phải là không thể, chỉ là ta sợ lát nữa ngươi sẽ không chịu nổi.”
Phương tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153509/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.