Ánh mắt Lạc Duy nhìnTịch Đăng rõ ràng lạnh đi, thân thể cứng lại, mới quay đầu nói với Harris, “Xin lỗi, Harris.”
Harris tựa hồ không nghĩ rằng Lạc Duy sẽ xin lỗi mình. Một chút bối rối xuất hiện trên khuôn mặt nghiêm trang, “Thiếu gia không cần xin lỗi tôi.” Harris nói xong, liếc nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng sao có thể không biết lỗ chân lông toàn thân của đứa con nuôi đang dựng đứng này đều nói rõ y không tình nguyện chứ. Luôn được cưng chiều lên tận trời giờ lại bị ném xuống, ai cũng sẽ không quen với điều đó.
“Lạc Duy, con ra ngoài trước đi, đừng để Heller ở ngoài một mình, bây giờ con không phải đến lớp, ngày thường đưa Heller đi chơi trong lâu đài đi.” Tịch Đăng nâng lên tay chạm vào một sợi tóc vàng vểnh lên trên đầu Lạc Duy, nhẹ nhàng vuốt xuống.
Hành động theo bản năng này ngay lập tức làm Lạc Duy sống lại một lần nữa. Y quay đầu và mở to hai mắt, giống như một con vật nhỏ dễ thương, vì y biết cha nuôi của mình thích loại này nhất.
“Ba ba, Heller không có nhà sao?”
Heller Sterling, không phải không có nhà, vốn cậu ta được huấn luyện để trở thành một thanh kiếm chống lại gia tộc Wood. Luôn có một số người biết sở thích đặc biệt của tộc trưởng hiện tại của gia tộc Wood, và họ sẵn sàng lợi dụng sự yêu thích này.
“Heller chỉ tới nơi này ở với chúng ta vài ngày.”
Lạc Duy nghe vậy, liền nói, “Chỉ ở vài ngày? Đến lúc đó ba ba sẽ không luyến tiếc khi Heller rời đi chứ!”
Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153485/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.