“Eden là một cậu bé ngoan.”
Đây là những gì Eden đã nghe nhiều nhất thời thơ ấu, những người lớn đó dường như chỉ biết dùng câu này để khen hắn. Cho dù hắn giành vị trí thứ nhất trong lớp, hay giúp những đứa trẻ khác hoàn thành bài tập khoa học cùng nhau.
Những lời đáng thương như vậy luôn vang lên bên tai hắn.
Mà David Turner, anh trai hắn luôn là đối tượng Eden ghen tị. David rất năng động và cũng rất ồn ào, mọi người đều không thể không tập trung vào anh ấy.
Mẹ luôn dịu dàng phàn nàn Turner đã làm bẩn quần áo sạch sẽ của mình.
“Nhìn xem con bẩn thỉu như một người ăn xin nhỏ tội nghiệp vậy.” Đây là những gì mẹ hắn nói, và tất nhiên đôi khi bà ấy sẽ nói, “Hôm nay con rất ngoan, đương nhiên phải được thưởng rồi.”
Còn bố hắn thì thường đưa Turner ra ngoài chơi. Eden biết, bố đưa anh trai đi chơi đá bóng.
Eden cũng đòi đi, nhưng bố luôn nói hắn còn nhỏ.
Chờ Eden trưởng thành, bố đã già rồi, ông ấy không còn sức để đưa Eden đi chơi nữa.
“Eden, con đi cùng anh đi.”
Rõ ràng là hai anh em, nhưng David dường như được mọi người quan tâm nhiều hơn.
Sau này, David trở thành bác sĩ, bố mẹ của cả hai lần lượt rời đi. Thỉnh thoảng Eden sẽ đi ăn với anh David.
Mà có một lần, Eden cảm thấy hắn đã gặp phải kiếp nạn của mình.
Eden vẫn còn nhớ như in hôm đó hắn mặc quần áo gì, đi giày gì và cầm gì trên tay.
Áo sơ mi AL trong bộ sưu tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153480/quyen-2-chuong-17.html