Tịch Đăng tránh đi đôi môi đang hôn tới của Aoki, lấy cái tay đang sờ loạn của đối phương trên lưng mình ra. Thiếu niên đem y phục bị kéo xuống kéo lại trên vai, trên mặt không có biểu tình gì, “Đủ rồi chứ.”
Aoki hơi tiếc nuối thu hồi tay, nhưng nhìn thấy biểu tình Tịch Đăng đã chuyển biến tốt liền thôi, “Ngươi trở về nhớ bôi thuốc, ở cổ thoa một ít phấn……”
Hắn chưa nói xong, liền đối diện với ánh mắt phẫn nộ rõ rệt của Tịch Đăng.
Aoki hơi dừng, kỳ thật cũng không trách được hắn, làn da Tịch Đăng quá non quá mềm, hắn nhịn không được sờ soạng nhiều hơn mấy cái, nhân tiện hôn một cái, kết quả không nghĩ tới ngẫu nhiên xuyên thấu qua ánh trăng nhìn đối phương, mới phát hiện lưu lại ấn ký ở trên người đối phương rõ ràng như vậy.
Bất quá, hình như toàn thân của Tịch Đăng đều bị hắn hôn hết.
Vì vậy, ngay cả phần bên trong đùi cũng có ấn ký.
Tịch Đăng khôi phục tâm tình xong, cúi đầu sửa sang lại y phục, liền đứng lên chuẩn bị rời đi, đi đến một nửa, thiếu niên chợt ngừng lại, “Mấy ngày tới ta sẽ không đến, Suzuki hình như có điểm không thích hợp, ta không muốn để cho hắn phát hiện cái gì.”
Trên mặt Aoki lộ ra cười lạnh, nhưng vẫn đứng lên từ phía sau ôm lấy Tịch Đăng, giả bộ ôn lương hiểu chuyện, “Được, ta đã biết. Ngươi mấy ngày tới đừng tắm nước lạnh nữa, cũng phải ăn cơm đầy đủ.”
Tịch Đăng đối với cái dạng này của Aoki quả thực không thể làm gì được, thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153470/quyen-2-chuong-7.html