Tịch Đăng cũng không ngây người lâu ở phòng mình, có người kêu hắn đến phòng Aoki.
Thiếu niên thay một bộ quần áo khác, mới đi đến phòng đối phương.
Aoki hình như cũng mới vừa dậy, hắn đối diện gương sửa sang lại y phục, nghe cửa truyền đến thanh âm, cười lạnh một tiếng, “Ngươi đã trở về?”
“Ân.” Tịch Đăng giữ cửa kéo qua, cũng không đi đến gần đối phương.
Aoki quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, “Đêm qua ngươi ở đâu?”
Tịch Đăng đang chuẩn bị trả lời, liền nghe thấy Aoki nói: “Đừng nói dối lừa gạt ta, ta không phải ngốc tử Suzuki kia.”
Tịch Đăng ánh mắt khẽ biến, sau một hồi mới nói: “Ta ở nhà Morikawa kun.”
Aoki từ trên mặt đất đứng dậy, đến gần Tịch Đăng. Tịch Đăng thấy đối phương đến gần, chân nhịn không được lui về sau một bước, giây tiếp theo đã bị đối phương đè lên trên tường.
“Morikawa kun? Ta nói hắn gần đây tại sao lại chịu khó tới nơi này như vậy, nguyên lai là bị ngươi hấp dẫn.” Aoki lộ ra hàm răng tuyết trắng, hàm trên hàm dưới đột nhiên khép lại, giống như bộ dáng muốn ăn thịt người, “Đêm qua ngươi và hắn trải qua vui vẻ không?”
Tịch Đăng nghiêng đầu, “Ta và với hắn không có chuyện gì.”
Biểu tình của Aoki tựa hồ hòa hoãn đôi chút, “Ồ, ngươi là nói với ta, hắn không chạm qua ngươi sao?”
Tịch Đăng đột nhiên quay đầu nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt chợt loé tia chán ghét.
Aoki đương nhiên thu vào trong mắt, hắn hừ lạnh một tiếng, “Cảm thấy ta ghê tởm?” Hắn buông Tịch Đăng ra, “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153468/quyen-2-chuong-5.html