Kim Dịch lẳng lặng cảm thụ sinh mệnh của đối phương từng chút xói mòn, kỳ thật rất kỳ quái, ma cà rồng vốn chính là sinh vật có liên quan với tử vong, vậy mà lại bởi vì mất máu mà sẽ tử vong lần nữa, cũng là triệt để tử vong.
Hắn đem răng nanh từ trong cơ thể Tịch Đăng rút ra, nhìn bộ dáng đối phương gầy yếu đến nỗi ngay cả con mắt cũng không mở ra được, hắn nhẹ nhàng cười, sau đó cắn nát cổ tay chính mình.
Khi hắn đưa cổ tay để sát vào miệng Tịch Đăng, Tịch Đăng cơ hồ không kịp chờ đợi mà bắt đầu liếm mút.
Kim Dịch cũng không để ý động tác đối phương có chút thô lỗ khiến cho chính mình có chút đau, hắn thậm chí còn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tịch Đăng.
Lúc Tống Lâm mở cửa, nhìn thấy một màn này, hắn không hề xem nhẹ vết máu bên môi Kim Dịch, cũng không hề xem nhẹ trạng thái dị thường của Tịch Đăng. Bàn tay dưới ống tay áo đột nhiên nắm chặt, Tống Lâm mới vừa bước một bước, liền nghe được một thanh âm.
“Nếu ngươi đến gần, ta sẽ đem trái tim cậu ta đào ra. Ngươi có muốn đoán xem nếu không có trái tim cậu ta còn có thể mở mắt hay không?”
Kim Dịch nói xong liền cười ha hả, nhất là khi hắn nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tống Lâm.
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tống Lâm mỗi câu mỗi chữ như là từ khớp hàm nặn ra. Kim Dịch thu hồi tươi cười, “Rất đơn giản, để cho cậu ta đi theo ta.”
Tống Lâm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153450/quyen-1-chuong-10.html