Giây tiếp theo, Tịch Đăng phát hiện mình bị đẩy ra.
Tống Lâm đặt Tịch Đăng ngồi thẳng lại, thu hồi tay, “Không được lộn xộn, sắp về thấu nhà rồi.”
Hắn quay đầu lại, bật nhạc trong xe lên, một tay chống cằm. Nói chung hoàn toàn làm lơ ánh mắt Tịch Đăng đang nhìn qua.
Xe khai chạy rất nhanh, Tịch Đăng nhìn chằm chằm đối phương một hồi, phát hiện Tống Lâm hình như không chịu để ý đến mình, liền lui lại trên vị trí của mình nhìn ra bên ngoài.
Tống Lâm len lén liếc nhìn Tịch Đăng đã an phận trở lại. Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn duỗi tay mở cửa sổ xe, để cho làn gió mát mẻ lập tức thổi vào, làm giảm nhiệt độ cả người hắn. Vừa nãy, ý nghĩ chợt lóe trong đầu hắn quả thực quá kinh khủng.
Trong khi Tống Lâm đang bận khiển trách chính mình, lại nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn có chút kinh ngạc.
Bởi vì đã khuya lắm rồi, đường phố vắng tanh, thế nhưng trên đường cái có một chiếc xe đang bật đèn dừng lại. Tống Lâm nhận ra chiếc xe kia là của Hứa Nhạc Ninh. Hứa Nhạc Ninh đối với cảm tình không bao giờ chung tình, nhưng hắn lại rất chung tình với chiếc xe này. Từ sau khi hắn mua xe, đi ra ngoài bao giờ cũng là chiếc này.
Tịch Đăng cũng chú ý tới chiếc xe đó. Tống Lâm giảm tốc độ xe chậm lại, đúng lúc này, có người từ trên chiếc xe kia bước xuống, là Hứa Nhạc Ninh. Hứa Nhạc Ninh từ ghế điều khiển đi xuống liền vòng qua vị trí ghế phụ. Hình như hắn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153447/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.