Tô Cẩn Ngôn chưa từng quên cậu đã từng có được phần ấm áp ấy.
Không thể quên bên cạnh còn có rất nhiều người. Trên mặt anh có ý cười ôn nhu mê say, ngón tay mảnh khảnh mang theo mùi hương ánh nắng mặt trời, tiếng nói ôn thuận dễ nghe cho dù có nghe hoài cũng không chán, nhất cử nhất động của người nọ tựa hồ có thể tác động đến thần kinh cậu.
Người kia, người kia, là người cậu yêu tha thiết, là người cậu muốn được khát vọng ôm vào lòng nhất.
Chỉ là rốt cuộc không thể gặp được ——
Từ đầu đến cuối đều lấy tư thái anh trưởng bảo hộ cậu, đem tất cả thống khổ đều gánh vác trên người, ở thời điểm nguy hiểm nhất đều không nghĩ đến chính mình, mà là ở phía sau cậu, rốt cuộc không còn gặp nhau được nữa.
Tưởng tượng đến điều này, hô hấp Tô Cẩn Ngôn liền gấp gáp lên, trên ngực cậu đau đớn kịch liệt, khiến sắc mặt cậu tái nhợt, toàn thân đều run rẩy, thần kinh hỗn loạn đau đớn.
Tô Cẩn Ngôn ý thức được, kia không phải Lục Thận Hành, mà là Lục Lê.
Ở trên đường cái, cậu ôm nam nhân vào trong lòng ngực thân thể dần dần lạnh lẽo, Tô Cẩn Ngôn hối tiếc không kịp, cậu như muốn điên lên gào khóc muốn Lục Lê của cậu quay trở về.
Lục Lê, Lục Lê, Lục Lê.
Cho dù có mặc niệm trăm ngàn chữ cũng không đủ, chỉ vì muốn nhớ kỹ anh, vĩnh viễn cùng cậu ở bên nhau.
Tên của anh là Lục Lê.
Cả đời Tô Cẩn Ngôn đều sẽ nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-tra-cong-chi-nam/762862/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.