Tầm nhìn chạm tới chỉ là một vùng tăm tối.
Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Toàn thân đều kêu gào đau nhức, chỉ cần hơi động nhẹ chút, xương cốt như rạn nứt ra, không thể chắp vá được nữa.
Dưới thân là thảm lót mềm mại, cảm giác này khiến anh chỉ nhấc một ngón tay cũng không muốn động, lẳng lặng nằm chờ tại chỗ, chỉ mong thời gian mau chóng trôi qua.
Bị tác dụng thuốc bào mòn, vốn đầu óc lập tức ngất xỉu ngay lập tức nhưng lại thanh tỉnh đến kỳ lạ.
Lục Lê mở mắt ra, mờ mịt nhìn trước mắt chỉ thuần một màu đen hắc ám.
Trong khoảng thời gian này, hoàn cảnh nơi đây đối với anh mà nói lại là nơi hết sức quen thuộc.
Anh động đậy thân thể đau nhức, cánh tay chống đỡ trên tấm thảm lông, ở trong bóng tối lặng lẽ dò dẫm.
Bàn tay Lục Lê chạm đến một vật lạnh lẽo, giống như một cây sắt có hình trụ, màn sân khấu bên ngoài bao phủ một tầng màu đen, anh có cảm giác mình cô độc tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Lục Lê nghe được tiếng bước chân chậm rãi hướng về anh đi tới.
Rất nhẹ, nhưng cũng rất dễ dàng bắt lấy.
Thân thể anh không thể ức chế liền run rẩy lên, trong lòng dâng lên một luồng hoảng sợ, anh bây giờ đã sáng tỏ tường tận, chính mình đang sợ hãi người kia sắp đến.
Màn sân khấu bao phủ ở bên trong được vén lên trên, tầm nhìn bên trong đã lâu rồi không gặp ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-tra-cong-chi-nam/762846/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.