Đào Nguyên thôn cách vương đô rất xa lại nằm trong vùng nông thôn hẻo lánh, ít dấu chân người, người lui tới càng ít ỏi hơn.
Ở tại thôn đông có gian nhà lá kia, bên trong có một kẻ ngu si.
Kẻ ngu si đã từng cùng cha y sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cách đây mấy ngày trước, cha kẻ ngu si đột nhiên buông tay mà đi, chỉ để lại một mình y. Có người nói từ đây bệnh điên của kẻ ngu si trở nên càng nghiêm trọng, chỉ cần người trong thôn trên đường gặp phải kẻ ngu si cũng phải chọn đường vòng.
Thân cận y chỉ có những hài đồng trong thôn, bọn chúng dùng đá cùng cỏ dại ném về kẻ ngu si, nhìn thấy kẻ ngu si ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất dáng vẻ đáng thương, còn vui vẻ làm càn mà cười to.
Kẻ ngu si kỳ thực rất hiền lành, hắn rất muốn đi trợ giúp những người khác, nhưng đụng đến chuyện nào cũng rối một đoàn, hoàn toàn không giúp ích được gì.
Cảm nhận được thế giới này rất ác ý, y thường thường chạy đến phía sau núi cùng thỏ rừng tán gẫu, đem oan ức trong lòng mình cùng buồn bực đều xả ra hết.
Sáng sớm nước sương từ nóc nhà trong khe hở nhiễu xuống, nhỏ xuống trên mặt kẻ ngu si, y bị lạnh đến nỗi run cầm cập một hồi, lưu luyến từ trong chăn chui ra. Ngẩng đầu lên nhìn một chút nóc nhà liên tục hạ xuống từng giọt sương sớm, chậm chạp mặc y phục vào, y đem đống củi bên trong khiêng lên, hướng phía sau núi mà đi.
Cha kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-tra-cong-chi-nam/762823/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.