Lục Lê đứng tại chỗ, trên mặt hắn không biểu lộ gì, nhưng Kê Thủy nhìn ra hắn đang chần chờ.
Kê Thủy lẳng lặng chờ đợi.
Chờ đợi Quốc Sư kiêu ngạo ngông cuồng tự đại thả xuống tôn nghiêm.
Qua một lát, nhìn thấy nam nhân giật giật đầu ngón tay, động tác chầm chậm bắt đầu mở vạt áo chính mình.
Hắn đem lụa mỏng mở ra, sau đó cởi y phục tơ lụa trắng bên trong.
Thoát đến lớp lụa mỏng cuối cùng, tay Lục Lê khẽ run lên, coi như không nhìn thấy, vẫn như cũ hắn có thể cảm giác tầm mắt Kê Thủy ngưng trệ trên người hắn.
Lục Lê cầm sợi dây buộc y phục tính cởi xuống, nhưng ngoài ý muốn Kê Thủy ngăn lại hắn, sau đó nói: “Dừng lại, mau đến chỗ ta.”
Y phục Lục Lê lỏng lẻo khoác lên người, do dự hướng về y đi tới.
Lục Lê đi rất chậm, Kê Thủy cũng không giục, liền ngồi ở chỗ đó chờ hắn đi tới.
Đợi đến khi Lục Lê cẩn thận từng bước một đi đến trước người y, liền nghe Kê Thủy nói: “Tiên Sinh, có thể đến hầu hạ Kê Thủy hay không?
Y nói “Hầu hạ”, đối với Lục Lê mà nói tuyệt đối không muốn nhớ lại hồi ức ấy.
Lục Lê ở trong lòng tự nhủ vô số lần tâm lý, rốt cục tự thuyết phục chính mình, đầu gối hắn cứng ngắc chậm rãi quỳ trên mặt đất.
Lục Lê đưa tay tìm tòi vạt áo Kê Thủy, sau đó dần dần hướng lên trên vạt áo sờ soạng, tay thuận thế tiến vào trong y phục, tìm đồ vật thuộc về Kê Thủy.
Tay Lục Lê nắm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-tra-cong-chi-nam/762767/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.