Chương trước
Chương sau
Quả nhiên, mặc kệ đại thần nào tiến cử con gái đều bị Kê Thủy khéo léo từ chối.
Lục Lê cảm thấy Alexander.
Phụ thân Quý Thanh Hoan từng là thần tử của lão Quân Chủ, lúc đó thay đổi triều đại bởi vì đúng lúc được nhờ vả, trong nhà già trẻ lớn bé mới miễn được tội chết.
Có điều đương nhiên trong này Bạch Đinh Ca cũng có bán đi phần ân tình, cùng hắn biết thời biết thế, vì lẽ đó hắn làm hài lòng Quý Thanh Hoan.
Lão già đem nữ nhi của mình đẩy lên, tuy rằng trong lòng Quý Thanh Hoan không tình nguyện, thế nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười khéo léo, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phương hướng Quốc Sư.
Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, thời điểm nhìn thấy hắn đều sẽ khiến người ta cảm thấy si mê, phảng phất như thần ban cho hắn mị lực đi mê hoặc chúng sinh.
Bên này Lục Lê vừa nghe đến tên Quý Thanh Hoan trong lòng liền rất kích động, thế nhưng hắn khống chế vẻ mặt, để mình có dáng vẻ không chút rung động nào, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Kê Thủy đưa tay chặn lời Quý lão già một chút, sau đó nói: “Cô tạm thời không có tâm ý nạp thiếp.”
Lời từ chối khéo léo ý tứ rất rõ ràng, nhưng Quý lão già vẫn kiên trì nêu lên ý tốt con gái của lão như chào hàng một món đồ thượng phẩm.
Quý Thanh Hoan rất bất đắc dĩ, nhưng không thể cãi lời ý tứ phụ thân, chỉ có thể lén lút đem ánh mắt say đắm nhìn đến trên người Quốc Sư, nhìn ngón tay hắn thon dài trắng nõn vuốt nhẹ thân chén Thanh Ngọc, đặc biệt vui vai vui mắt.
Chính là nhờ người này, thời điểm nhà cửa sa sút ở trong bóng tối trợ giúp Quý gia, làm cho người một nhà nàng từ già đến bé miễn tội liên đới. Quý Thanh Hoan tuy rằng không biết Quốc Sư vì sao phải giúp đỡ nhà nàng, tới thời điểm nghe được sự thật từ lời phụ thân nói, liền khó tránh khỏi đối với Quốc Sư cao cao tại thượng ngóng lòng mong chờ.
Tuy rằng theo luật cũ Quốc Sư không thể cưới thê nạp thiếp, hắn đem một đời dâng hiến cho thần linh, nhưng Quý Thanh Hoan cam tâm tình nguyện muốn đi phụng dưỡng hắn.
Chính là không biết Quốc Sư hắn có nguyện ý hay không.
Lục Lê ngồi ở đó bình chân như vại uống một hớp rượu, nghĩ thầm còn không bằng đem Kê Thủy cùng Quý Thanh Hoan tác hợp thành một đôi, miễn cho đến thời điểm hắn còn muốn hướng về Quý Thanh Hoan lấy lòng.
Nhưng Kê Thủy vẫn nghĩa chính ngôn từ từ chối Quý lão, đường hoàng bảo muốn vì lão Quân Chủ giữ trọn đạo hiếu ba năm, trong thời gian này sẽ không nhét người vào trong vương cung.
Lý do chính đáng như thế khiến người ta chọn không có sai lầm, những lão già không tu môn kia lập tức liền yên tĩnh lại.
Quý lão đầu có chút không cam lòng, lão nhìn Quân Chủ trẻ tuổi một chút, hướng về trong miệng uống một hớp rượu.
Ánh mắt Quý Thanh Hoan nhìn về phía Quốc Sư càng ngày càng nóng rực, nàng nhìn khuôn mặt điệt lệ kia sững sờ một lát, tim đập càng lúc càng nhanh. Cuối cùng đầu óc nóng lên, đối với Quân Chủ trẻ tuổi nói: “Vương, thần nữ nguyện đi phụng dưỡng Quốc Sư.”
Lời nàng vừa nói ra, toàn trường đều yên tĩnh, không gian phảng phất ngưng trệ lại.
Xưa nay không ai dám đánh chủ ý lên Quốc Sư, hoặc là nói xưa nay không ai dám có ý đồ với hắn.
Lần trước có thần nữ không thức thời đã nói lời tương tự, Quốc Sư chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Loạn trượng đánh chết” liền kéo xuống lôi đi, đợi đến khi nhìn lại bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy vết máu uốn lượn thật dài.
Kê Thủy cầm chén rượu trên tay, sau đó y buông mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Vậy phải xem ý tứ Quốc Sư, cô không dám làm chủ Quốc Sư.”
Lúc này Lục Lê mới phát hiện tầm mắt mọi người đều rơi xuống trên người hắn, hắn liền do dự cân nhắc một lúc.
Đợi đến khi trên trán Quý lão chảy đầy mồ hôi, định mang con gái quỳ xuống xin tha thì, nam nhân một thân hoa phục tư thái ngạo mạn mới chậm rãi mở miệng: “Có thể.”
Một chữ đơn giản như vậy, Quý lão liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó phản ứng lại, vẻ mặt như tang thi lập tức biến thành mừng rỡ như điên.
Lão vui sướng cầm lấy tay Quý Thanh Hoan từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới giữa đại điện, hướng về Kê Thủy quỳ xuống dập đầu một cái, sau đó lại hướng về Lục Lê dập đầu một cái nữa.
Lục Lê nghe tiếng trán đập vào sàn nhà bang bang mấy tiếng, cảm thấy một trận ê răng.
Nguyên tác nội dung bên trong vở kịch tuy rằng Bạch Đinh Ca không tới tham gia tiệc mừng thọ, nhưng sau khi kết thúc tiệc mừng thọ vẫn đem Quý Thanh Hoan lấy thân phận là tân khách đem vào bên trong phủ hắn. Vì lẽ đó Lục Lê cảm thấy hắn trực tiếp đem người mang đi như vậy kỳ thực cũng không kém là bao.
Chính là hắn rất ngạc nhiên Quý Thanh Hoan cam nguyện làm nô tỳ cho hắn, dù sao làm nô tỳ cho Bạch Đinh Ca hầu như tử vong là rất cao.
Kê Thủy nở nụ cười, nói rằng: “Nếu Quốc Sư nhận lời, ngươi liền đứng lên đi.”
Quý lão thiên ân vạn tạ một phen mới đứng lên, lão vỗ bụi đất trên đùi, dẫn con gái trở về chỗ ngồi.
Quý Thanh Hoan vốn cho rằng Quốc Sư sẽ từ chối lời nàng, hiện tại được đền bù như mong muốn, mặt hưng phấn đỏ bừng. Nguyên bản ánh mắt lén lút nhìn Quốc Sư lúc này đã biến thành quang minh chính đại mà nhìn, nam nhân hoa phục tao nhã nhất cử nhất động phảng phất đều có thể phác họa ra tranh, đều có người ở một bên ngâm xướng.
Tiệc tối tiếp tục tiến hành, Lục Lê nghe khúc mục biểu diễn kia, hẳn là đang múa kiếm boong boong vang vọng, tràn ngập khí thế bàng bạc. Hắn muốn nhịn cũng không được nghĩ đắc ý rung đùi theo tiết tấu, nhưng vì hình tượng tốt xấu hắn đành nhịn xuống.
Bên tai nghe được tiếng nói Kê Thủy: “Tiên sinh, Kê Thủy kính tiên sinh một chén.”
Lục Lê dùng phạm vi nhỏ nhấc chén lên, ra hiệu hướng về y nâng chén theo, ai biết chén Thanh Ngọc lại chạm vào một cái, phát sinh tiếng vang nhẹ nhàng giòn giã.
Kê Thủy đem cánh tay thu về, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Tiên sinh phải uống cho hết, đêm nay không say không về.”
Đêm nay Lục Lê uống kỳ thực cũng không nhiều, ở trên bàn hắn đặt chỉ toàn là rượu trái cây, căn bản một điểm men say đều không có.
Có điều hắn vẫn cho Kê Thủy chút mặt mũi, đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi kết thúc tiệc tối, Kê Thủy lại kiên trì muốn đưa Lục Lê hồi phủ.
Lục Lê cảm thấy tiểu tử này đối với hắn đúng là rất ân cần, mọi chuyện đều làm rất chu đáo, không trách Bạch Đinh Ca đối với y để bụng như vậy.
Lục Lê nắm quyền trượng từ trên xe ngựa đi xuống, nha hoàn đứng chờ ở cửa phủ liền vội vàng lên nghênh đón, hắn quay đầu hướng Kê Thủy nói: “Vương, không bằng đi vào ngồi một chút?”
Bây giờ sắc trời đã về khuya, Lục Lê cũng chỉ nói lời khách sáo, thế nhưng không nghĩ tới Kê Thủy thật sự bước xuống xe ngựa, sau đó đối với phu xe dặn dò: “Ngươi hồi cung đi, ngày mai lâm triều đến đây tiếp cô.”
Lục Lê nghe tiếng vó ngựa xa dần, thật muốn duỗi tay Nhĩ Khang để tên phu xe quay trở lại.
Lại nói Kê Thủy vì cái gì lại muốn qua đêm ở phủ đệ hắn?
Lục Lê tâm tình không tốt, hắn liền mím môi không để ý tới Kê Thủy, xoay người liền đi. Mấy nha hoàn ở phía trước giơ lên đèn lồng trần bì mở đường vì bọn họ.
Kê Thủy cũng không nói thêm gì, bé ngoan đi ở phía sau Lục Lê.
Chờ Lục Lê đi tới đình viện bên trong, hắn quay đầu nói với Kê Thủy: “Vương muốn ngủ ở đâu? Ở phía nam có gian phòng nhỏ ngài có thể đến đó?”
Gian phòng nhỏ ở phía nam cách phòng ngủ hắn một bức tường, thế nhưng bên trong cơ bản bố trí đều là giống nhau, thuộc dạng phá gia chi tử.
Kê Thủy nói: “Không cần phiền phức, ta ngủ ở giường phòng ngoài là được.”
Lục Lê cau mày nói: “Không thể…”
Kê Thủy đánh gãy lời hắn: “Ta muốn cùng tiên sinh thảo luận đạo trị quốc, như thế sẽ dễ dàng hơn.”
Kỳ thực Bạch Đinh Ca xác thực rất có tài, bằng không cũng không thể chỉ dựa vào làm Quốc Sư mà chiếm được cảm tình của dân chúng. Tuy rằng hắn rất biến thái, nhưng cũng từng được lão Quân Chủ coi là báu vật, vừa nêu ra những chiến lược lần lượt các tin chiến thắng trở về đều do mưu kế từ hắn mà ra.
Lục Lê trái phải không nghĩ ra lý do từ chối y, liền bất đắc dĩ để y vào phòng.
Kê Thủy sau khi tiến vào liền đem nha hoàn vẫy lui, tiến lên muốn thay y phục cho Lục Lê. Kê Thủy nói: “Ta giúp tiên sinh thay y phục.”
Lục Lê bị y đưa ra yêu cầu này liền thấy không dễ chịu, cau mày giáo huấn y: “Loại chyện thế này kêu nha hoàn là được, ngươi thân là vua của một nước lẽ ra nên tu sửa cử chỉ.”
Nhưng Kê Thủy không thèm để ý, y cười nói: “Ta là đệ tử tiên sinh, tự nguyện vì tiên sinh đi theo làm tùy tùng, tiên sinh cũng không cần giữ lễ tiết.”
Lục Lê vốn cũng không thích nói năng nho nhã gì, hiện tại Kê Thủy nói như vậy hắn căn bản không tìm được từ ngữ nào để phản bác, thẳng thắn ” điếc không sợ súng ” để y tiến tới.
Kê Thủy tự tay vì hắn cởi ra từng tầng từng tầng lớp trang phục, chỉ còn dư lại bên trong trung y màu trắng, vừa giống như con rối bị điều khiển đem đồ trang sức rườm rà tháo ra, lại dùng lược chải tóc cho hắn.
Lục Lê đột nhiên có mái tóc dài như vậy kỳ thực trong lòng cũng rất cách ứng, may hắn quyền cao chức trọng, có người giúp hắn chải tóc, bằng không thật muốn dùng cây kéo cắt phăng đi.
Giữa thời điểm chải đầu, lúc này cửa đẩy ra, nha hoàn nâng huân hương đi vào phòng, còn có hai người giơ lên bồn tắm tử đàn đi vào. Nước nóng bốc hơi lên phía trên gương đồng, sương mù lượn lờ mơ hồ.
Đồ vật tắm rửa muốn dùng đều chuẩn bị xong, bọn nha hoàn hướng về Kê Thủy hành lễ, những nha hoàn kia nối đuôi nhau mà vào cũng đều bị y tản đi đuổi ra ngoài.
Lục Lê cảm giác được hơi nước ẩm ướt, chờ tất cả mọi người rời khỏi đây, Kê Thủy đứng ở bên cạnh hắn, đối với hắn nói: “Ta đến hầu hạ tiên sinh tắm rửa.”
Tao X, nguyên tác nội dung bên trong vở kịch không có đoạn Kê Thủy tắm rửa cho hắn nha.
Lục Lê nhẫn nhịn, bỗng nhiên không nhịn được nữa, đối với Kê Thủy nói: “Ngươi mau đi ra ngoài.”
Kê Thủy kiên trì: “Ta đến hầu hạ tiên sinh tắm rửa.”
Lục Lê rất bất đắc dĩ, hắn cũng không thể để thị vệ đi vào đem quân chủ mang ra ngoài. Có điều nếu như là Bạch Đinh Ca, sẽ rất tình nguyện để Kê Thủy hầu hạ hắn.
Vừa nghĩ như thế Lục Lê không xoắn xuýt nữa, hắn đứng lên, thời điểm Kê Thủy cởi quần dây thần kinh xấu hổ làm cho hắn có chút ngượng ngùng —— sau đó suy nghĩ thêm, ngược lại hắn cũng không nhìn thấy, xem ra chuyện này cũng không đáng kể gì cho lắm.
Dây thần kinh xấu hổ: Liền như vậy đã quên mất tui rồi ư?
Lục Lê giẫm cầu thang gỗ đi vào bồn tắm, nước ấm thích hợp khiến hắn thoải mái nhẹ nhàng than một tiếng. Hắn đem dải băng mắt màu trắng tháo xuống, nhắm hai mắt lại.
Kỳ thực bình thường đều sẽ có ba bốn nha hoàn đứng ở bên cạnh hầu hạ Bạch Đinh Ca tắm rửa, mặc dù thế giới này nha hoàn không ai có ý đồ biến thái với hắn, thế nhưng nếu như thật sự có ba, bốn người ở bên cạnh nhìn hắn, Lục Lê khẳng định lúc đó mình sẽ rất lúng túng.
Trên mặt nam nhân tái nhợt hiện lên một chút đỏ ửng, mái tóc dài bị nước thấm ướt kề sát ở trên lưng hắn, da thịt lộ ra vẻ trắng sáng như ngọc.
Kê Thủy vòng tới phía sau hắn, kéo tay áo lên, dùng bồ kết đem mái tóc dài Quốc Sư từng tấc từng tấc gội nhẹ nhàng, sau đó xoa nắn lên miếng bọt biển chà sát lên thân thể hắn.
Lục Lê thoải mái híp mắt, ban ngày nghỉ ngơi lâu như vậy, hiện tại nước ấm bốc hơi nhiệt khí làm cho hắn có chút buồn ngủ.
Đến khi Kê Thủy xoa lưng hắn xong, dùng vải lụa mềm mại lau chùi thân thể hắn, Lục Lê mới bỗng nhiên thức tỉnh.
Hắn thật sự thoải mái mà ngủ.
Thời điểm đi ra bồn tắm Lục Lê còn có chút lưu luyến. Đợi đến khi hắn đổi áo lót, mảnh vải trên mắt buộc qua sau đầu, cuối cùng là nằm trên giường thì, Lục Lê vẫn còn cảm giác được khí tức Kê Thủy trong phòng.
Lục Lê có chút kỳ quái, hầu hạ thì cũng xong xuôi hết rồi, tiểu tử này còn đứng bất động ở đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn ngủ chung với hắn?
Đương nhiên Lục Lê không muốn cùng y ngủ chung, vì lẽ đó không có ý định phản ứng với y, nghiêng người sang bên liền ngủ.
Quân Chủ trẻ tuổi liền đứng thẳng ở cách hắn không xa, thật giống như đang đấu tranh tư tưởng. Hắn cùng mình giằng co thật lâu, rốt cục hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi quỳ xuống.
Tiếng vang đầu gối phát ra rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lục Lê nhạy cảm phát hiện.
Tiếp theo là vải vóc trên mặt đất ma sát, thanh âm kia cách hắn càng ngày càng gần.
Mãi đến tận đến bên giường hắn mới đình chỉ.
Lục Lê không biết Kê Thủy đến cùng muốn làm gì, sau đó đợi một hồi, nhưng đợi được lại là đối phương đưa tay tuốt hạ thân của hắn, sau đó đầu lưỡi ẩm ướt cách một tầng vải liếm tới.
Trong đầu Lục Lê nổ bùm một tiếng, toàn thân hắn nóng lên từng hồi, vội vã giơ tay ngăn lại động tác Kê Thủy, sau đó mau chóng dùng chăn che lại chính mình.
Giữa lúc hắn muốn hỏi ngươi tại sao lại làm ra chuyện như thế này, liền nghe Kê Thủy ngữ điệu nhẹ hoãn nói: “Tiên sinh, Kê Thủy có nghe lời hay không?”
Lục Lê nghiêm mặt, sau đó chần chờ gật gật đầu.
Kê Thủy nói: “Kê Thủy hầu hạ tiên sinh không thoải mái sao?”
Lời này nói nghe sao lại khó chịu đến thế…
Lục Lê không để ý đến hắn.
Kê Thủy liền nói tiếp, “Kê Thủy muốn cầu tiên sinh, đem đầu mẫu thân Kê Thủy trả lại, Kê Thủy muốn hồn của mẫu thân có thể an giấc.”
Đầu mẫu thân y! Đầu mẫu thân!  Đầu mẫu! Đầu! Đầu!
Vừa nói như vậy Lục Lê mới bỗng nhiên nhớ tới, lúc đó Bạch Đinh Ca đem lão Quân Chủ đạp xuống xà quật, nương Kê Thủy, cũng chính là trắc phi không được sủng ái, liền nhảy xuống tuẫn tiết theo phu quân.
Kê Thủy cùng mẫu thân hắn vẫn sống nương tựa lẫn nhau, nương y chính là sinh mạng y. Thời điểm nhìn thấy mẫu thân nhảy xuống, Kê Thủy liền liều mạng cầu Bạch Đinh Ca cứu nương hắn một mạng.
Bạch Đinh Ca sở dĩ lên làm Quốc Sư, là do khi hắn bị đẩy xuống xà quật miễn nhiễm với vết cắn của xà, hơn nữa hắn còn biết điều khiển xà.
Thế nhưng thời điểm Kê Thủy cầu xin hắn, Bạch Đinh Ca không có đáp ứng, mà cho Kê Thủy một câu trả lời chắc chắn, chính là có thể lưu lại cho nương hắn được toàn thây.
Thế mà khi hắn đem Kê Thủy ủng lên thượng vị, vì điều khiển Quân Chủ trẻ tuổi, Bạch Đinh Ca liền phát điên đem nương hắn từ trong mộ đào lên, sau đó đem đầu chặt xuống.
Trời đất! Chết không toàn thây! Không trách Kê Thủy nghe lời như vậy!
Quả thực Lục Lê phải cho nội dung vở kịch kỳ hoa này một lạy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.