Vẻ mặt Tịch Chu không thay đổi, mỉm cười nói, “Trưởng khu Ngô thật biết nói đùa, chúng tôi có vắc-xin ở đâu ra? Đội ngũ nhỏ như chúng tôi làm sao có thể phát hiện ra thứ như vắc-xin phòng bệnh tang thi này.”
“Đội trưởng Tịch đừng khiêm tốn” Biểu tình Ngô Chấn đã trở nên lạnh nhạt, “Không phải lần trước khi các cậu làm nhiệm vụ thì trong đội ngũ đã xuất hiện một người bị tang thi tóm trúng sao? Tôi nghe nói anh ta không mất miếng thịt nào vượt qua được, không thể chỉ dùng hai từ kỳ tích để giải thích nhỉ.”
Sắc mặt Tịch Chu hơi trầm xuống, “Tin tức của trưởng khu Ngô thật đúng là nhanh nhạy.”
Ngô Chấn cười ha ha một tiếng, “Đội trưởng Tịch không cần căng thẳng như vậy, nếu tôi đã mời cậu tới đây, đương nhiên là muốn hợp tác với cậu. Huống hồ nếu vắc-xin phòng bệnh đã là thứ có ích cho đất nước, đội trưởng Tịch cậu dùng một mình chỉ sợ cũng cảm thấy bất an. Trong đám thuộc hạ của tôi đúng lúc có một đội ngũ nghiên cứu khoa học, không bằng giao vắc-xin phòng bệnh này cho bọn họ. Sau khi bọn họ nỗ lực, tôi tin nhất định chúng ta có thể nhanh chóng kết thúc mạt thế.”
Tịch Chu chau mày, hiển nhiên đang đấu tranh tâm lý kịch liệt. Một lát sau, Tịch Chu mới hơi không cam lòng nói, “Vắc-xin phòng bệnh mà trưởng khu nói kia thật ra chỉ là một loại thuốc chúng tôi bất ngờ tìm ra, bởi vì là vô tình nên không xác định được thành phần trong đó, hơn nữa số lượng cũng không nhiều. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763222/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.