Tịch Chu mở mắt, nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc, người bên cạnh cũng quen thuộc, khóe miệng cong lên.
“Chào buổi sáng.” Tịch Chu nghiêng người, ôm cổ người đàn ông, cười hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Trong mắt người đàn ông là một mảnh đen nhánh, Tịch Chu lại nhìn thấy một chút mờ mịt từ trong đó. Cậu không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu tóc mềm mượt như nhung của người kia, hơi thân mật áp chóp mũi mình tới, cả hai chạm vào nhau. Nhìn đôi mắt đen trong suốt bình tĩnh của người đàn ông từ khoảng cách gần, Tịch Chu cong mi mắt, cảm thấy có một chút bình yên hạnh phúc. Người đàn ông đáp lại theo bản năng, hai cơ thể ấm nóng dán vào nhau, nhẹ nhàng cọ cọ. Tịch Chu cười khẽ một cái, hôn cái bẹp lên đôi môi mỏng duyên dáng của người đàn ông, sau đó vòng qua vai hắn kéo hắn vào trong ngực mình, nhắm mắt chờ người đàn ông tỉnh táo.
Ở thế giới trước, tuy Văn Hành đã nhận được tất cả ký ức, nhưng linh hồn vẫn không hoàn chỉnh, vậy nên những ký ức trông thấy cũng mơ hồ như vụ lí khán hoa (ngắm hoa trong sương). Mặc dù thế nhưng tình cảm của Văn Hành dành cho Tịch Chu lại không chút nào hời hợt, mà là sâu đến tận xương. Hai người sống ở thế giới kia gần sáu mươi năm, cuối cùng nắm tay nhau mỉm cười bình thản qua đời.
Người đàn ông ôm Tịch Chu thật chặt, mang theo một chút bướng bỉnh không muốn xa rời. Tịch Chu biết phản ứng của hắn chỉ là theo bản năng, không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763212/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.