Ngọc khuyết óng ánh trong suốt trôi nổi giữa không trung, chỉ là vết nứt ở giữa vẫn còn tồn tại, không thấy linh khí thông thấu như trước.
Nam nhân cả người cháy đen không tức giận, đôi mắt đen ngòm của hắn nhìn về phía ngọc khuyết, ý niệm thoáng động, ngọc khuyết liền bay vào trong tay hắn.
“– ngươi có ở đây không?” Thanh âm khàn khàn khó nghe.
Ngọc khuyết không một chút phản ứng, hoàn toàn yên tĩnh.
Ma khí nhè nhẹ quẩn quanh ngọ nguậy trong đôi mắt của Kê Hạo, cuối cùng lan khắp đôi mắt sáng ngời, một mảnh đen nhánh khiến người ta hoảng sợ. Chỉ trong nháy mắt, sương mù dần dần dày đặc, che khuất cả bầu trời.
—
Tịch Chu đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cậu nhìn về phía tiểu bạch hổ nằm ở mép giường, “Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu bạch hổ nhìn cậu một cái, trầm giọng nói, “Như cậu cảm nhận được, tôi chính là con bạch hổ mà cậu nhìn thấy kia, chủ nhân của tôi chính là Kê Hạo.”
“Vậy cuối cùng anh ấy–” Tịch Chu nói đến đây ngừng lại, nắm chặt tay, “Độ kiếp thành công không?”
Khóe miệng tiểu bạch hổ hơi động, “Thành công.” Nhưng không đợi Tịch Chu phản ứng, nó lại nói tiếp, “Chẳng qua cuối cùng chủ nhân lại đọa nhập ma đạo…”
Tịch Chu lẳng lặng nghe, giờ mới hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Viên ngọc khuyết mà cậu cảm thấy vô cùng thân thiết trong mộng chính là kiếp trước của cậu, linh vật do đất trời tạo thành. Kê Hạo là ma tôn chi tử, trên người vốn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763210/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.