Nói chuyện với Văn Hành không được bao lâu, Tịch Chu liền thoát khỏi mộng cảnh của hắn. Sau khi khung cảnh thay đổi liền nhìn thấy tiểu bạch hổ, hồng vân đằng* trên trán như đang nhảy nhót, Tịch Chu bỗng nhiên cảm giác như đã cách mấy đời. (* đang nói tới hoa văn màu đỏ ở giữa trán bạch hổ)
Chỉ thấy con bạch hổ kia lười biếng nâng mí mắt, “Cậu đã về rồi.”
Tịch Chu đáp một tiếng, ngồi lên ghế đá. “Giấc mơ của Văn Hành, và cả con bạch hổ trong giấc mộng của hắn nữa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Tịch Chu thoáng ngừng, lại nói tiếp, “Đừng bảo ta mọi thứ đều là trùng hợp, ta không tin.”
Tiểu bạch hổ không ngạc nhiên trước vấn đề của Tịch Chu chút nào, trở mình tiếp tục phơi nắng, “Hiện tại vẫn chưa đến lúc, không lâu sau cậu sẽ tự hiểu mà thôi.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tịch Chu không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, ngược lại hỏi, “Ngoại trừ trong mơ ta có thể gặp lại Văn Hành không?”
“Có thể” Tiểu bạch hổ trả lời, “Chẳng qua phải chờ vài ngày nữa, tôi sẽ tạo một cơ thể mới cho cậu.”
—
“Thiếu gia, gần đây có phải ngài khó chịu hay không, ta đi mời đại phu tới xem thử nhé?” Lão bộc có chút lo lắng nói.
“Không sao.” Văn Hành ghé nửa người lên trác án, xoa cánh tay có chút tê dại, “Hiện tại là giờ nào rồi?”
“Giờ dần, thiếu gia ngài đã ngủ ở thư phòng cả đêm, trời rét như vậy rất dễ bị cảm lạnh, để ta đi dặn phòng bếp nấu bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763205/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.