Là một ca nhi có lý tưởng, thể lực của Dịch Quân lại có chút kém cỏi, trốn không được bao lâu đã lết không nổi nữa, mọi việc còn lại đều dựa vào ý chí của mình để chịu đựng. Khó khăn lắm mới chạy vào trong một gian miếu đổ nát không dễ phát hiện, sau khi đợi Tịch Chu nói ổn rồi với hắn xong, Dịch Quân gần như lập tức tê liệt ngã xuống đất. 
Tịch Chu ngồi trên ghế đá, nhấp một ngụm trà, “Tình trạng hiện tại của hắn nếu muốn đến quân doanh có lẽ sẽ không dễ dàng.” 
Tiểu bạch hổ ghé vào bàn đá, trước mặt nó cũng đặt một chén trà, hơi nước lượn lờ, dường như tiểu bạch hổ cảm thấy có hơi nóng, nằm cách xa một chút, “Đó là nhiệm vụ của cậu.” 
Tịch Chu mân mê chén trà, cười khổ, “Cái nhiệm vụ mi giao này quả thật là trước sau đều có bẫy.” 
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, Tịch Chu vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này. Lúc mệt mỏi trên người Dịch Quân còn chưa biến mất sạch sẽ, thanh âm của Tịch Chu lại vang lên, “Ngươi thật sự muốn đến quân doanh sao?” 
Dịch Quân thở hổn hển, gật đầu, sắc mặt kiên định, “Đúng vậy!” 
“Vậy ngươi có từng nghĩ đến chuyện thể lực của ngươi như vậy nếu lên chiến trường sẽ có hậu quả gì chưa?” Giọng điệu Tịch Chu hơi trào phúng. 
Dịch Quân có chút xấu hổ, lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ cảm thấy mình có một bầu nhiệt huyết là đủ rồi. Nhưng chuyện hôm nay, chỉ mỗi việc trốn khỏi sự đuổi bắt của người hầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763201/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.