“Không biết chú Vương sang đây có chuyện gì?” 
Vương Khánh cười ha hả, vẻ mặt ôn hòa nhưng lại khiến người ta cảm thấy gian xảo, “Chú tới nhìn thử, cha mẹ cháu đều đi theo quân đội, chỉ còn lại mình cháu à?” 
“Lần này anh chị làm vậy quả thật có chút không hay, sao lại để con mình ở lại đây chứ.” 
Tịch Chu biết người này không có gì tốt lành, cũng không đón lời nữa, “Nếu không có chuyện gì thì mời về cho.” 
Sắc mặt Vương Khánh lập tức trở nên khó coi, “Tiểu Tịch, dù sao chú cũng là trưởng bối của cháu, cháu nói chuyện với người lớn như vậy đó hả?!” 
Thanh âm lúc gã nói chuyện hơi lớn, người đàn ông đứng bên cạnh Tịch Chu lập tức sa sầm mặt đứng bật dậy, sát khí trên người khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống không ít. 
Vương Khánh lùn hơn người đàn ông không chỉ một chút, hơn nữa bị khí thế này chèn ép, gã lập tức hoảng sợ. 
“Đây là ai, sao chưa từng gặp vậy.” Vương Khánh lùi về sau một bước, chuẩn bị chạy ra cửa bất kỳ lúc nào. 
“Bạn tôi.” Tịch Chu kéo tay người đàn ông, trấn an một chút. 
Sát khí sắp bùng nổ quanh người đàn ông lập tức thu lại, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nắm tay Tịch Chu cọ cọ một chút. 
Lúc này trên trán Vương Khánh đã đầy mồ hôi lạnh. 
“Là vầy Tiểu Tịch, nhà cháu còn lương thực không? Thức ăn nhà chú Vương thật sự đã hết sạch rồi, chú qua đây mượn một ít.” Vương Khánh nói, sau đó lập tức bồi thêm một câu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763195/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.