Sau khi xuống xe taxi, Vương Xương có chút ấp a ấp úng nhìn về phía Tịch Chu. 
Tịch Chu cảm nhận được ánh mắt của hắn, “Muốn nói gì thì nói đi.” 
Vương Xương kìm nén một lát mới nghẹn ra được một câu, “Miêu Chu cậu thật lợi hại.” 
Hắn biết Tịch Chu thật sự có võ công, nhưng hắn không ngờ rằng võ công của Tịch Chu lại lợi hại như vậy, còn có thể khinh công phi hành, chém đôi mặt nước, lúc nhìn thấy hắn còn tưởng là mình đang nằm mơ. 
Tịch Chu vui vẻ nhận lời khen này. 
“Thứ cậu dùng là nội lực sao?” Vương Xương không nhịn được hỏi, “Giống như trong tiểu thuyết ấy hả?” 
Tịch Chu gật đầu, “Là nội lực, có hơi khác với trong tiểu thuyết viết, nhưng cũng không sai.” 
Tịch Chu có một suy nghĩ, cậu muốn để mọi người chứng kiến võ công Trung Hoa thất truyền trong dòng sông lịch sử lần nữa. 
“Vậy trình độ tốt nhất cậu có thể làm đến đâu?” Vương Xương tò mò hỏi. 
“Lúc nãy tôi gần như đã dùng toàn lực rồi” Tịch Chu bẻ bẻ khớp tay một chút, lúc nãy dùng sức quá lớn, hiện tại chỗ cổ tay đã có chút không khỏe, “Sau khi làm xong nội lực của tôi không còn dư lại bao nhiêu.” 
Hình tượng của Tịch Chu trong lòng Vương Xương đã nâng lên thành cao nhân tiền bối, ánh mắt Vương Xương nhìn cậu cực kỳ sùng kính, “Có phải cậu có một sư phụ thế ngoại cao nhân hay không?” 
“Đúng vậy, nhưng lão nhân gia ông ấy đã qua đời mấy năm trước rồi.” 
“Xin lỗi, tôi không biết.” Vương Xương có chút xấu hổ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763180/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.