Sau khi Tịch Chu mở cửa nhà ra cũng không thấy bóng dáng cha mẹ, bên trong phòng không một bóng người. 
“Có phải bọn họ đến chỗ khác hay không?” Lâm Chí theo sau thở hổn hển. 
Tịch Chu nhìn khắp nơi trong nhà một chút, phát hiện một tờ giấy trên bàn, bên trên là nét chữ của cha cậu. Nội dung bên trong đại khái là ý tứ ghi là bọn họ được quân đội cứu viện chạy đến đưa đến khu an toàn ở thành phố B, bảo Tịch Chu an tâm. 
“Đến khu an toàn, chắc chắn là không có gì nguy hiểm” Lâm Chí nói. 
Vào mấy ngày trước, phát thanh khôi phục tín hiệu, bọn họ từ âm thanh bên trong phát ra cũng biết ở thành phố B đã xây dựng lên một khu an toàn, ở đó không có tang thi, chỉ có con người, mà bọn họ cơ bản đã khôi phục công việc cuộc sống thường nhật. 
Không thấy cha mẹ, mặc dù Tịch Chu có chút thất vọng, nhưng bọn họ được đưa đến khu an toàn ở thành phố B cũng là một tin tốt. 
“Chúng ta đã chạy khoảng mấy ngày đường, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút trước. Chờ đến ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát đến khu an toàn ở thành phố B.” Tịch Chu nói. 
“Được.” 
Tiểu Kỳ lấy một ít thức ăn từ trong không gian ra, sau khi ba người ăn cơm xong liền tìm chỗ ngủ. Cha con Tiểu Kỳ đến phòng khách, còn Tịch Chu thì về lại căn phòng của mình, hoàn cảnh quen thuộc khiến Tịch Chu cảm thấy cực kỳ an tâm. 
“Đã qua mấy ngày rồi, muốn làm nhiệm vụ không?” Thanh âm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763159/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.