Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngừng của Tịch Chu, trong mắt Tề Hồn lóe lên một chút vui vẻ. 
“Sư huynh, dược tính vẫn chưa hết à?” Tề Hồn đưa tay thăm dò vào trong chăn, con ngươi xán lạn như sao không nháy mắt một cái nhìn Tịch Chu. 
“Không phải không phải, đã phát huy xong rồi!” Tim Tịch Chu thót lên một cái, cảm giác được tay Tề Hồn đã dán vào, lập tức bức bách ra một tiếng từ trong cổ họng, “Đệ lấy ra đi!” 
“Nhưng sư huynh, nếu như trong thân thể còn lưu lại dược vật, không tốt cho thân thể của huynh.” Tề Hồn nghiêm túc nói từng câu từng chữ. 
Bởi vì có chăn che lại, Tịch Chu không thể nhìn thấy tình hình cụ thể, nhưng điều này cũng không khiến cậu cảm thấy bớt xấu hổ, ngược lại nhiệt độ trên mặt cậu tăng thêm, từng chút cảm giác cực kỳ rõ ràng. 
Ngón tay thon dài dán sát qua, trơn bóng lạnh lẽo. 
Khô nóng đáng ghét lập tức được xoa dịu, Tịch Chu suýt chút nữa thoải mái đến rên rỉ ra tiếng. 
“Sư huynh, đỡ hơn chút nào không?” Tề Hồn nói, thanh âm trong trẻo. 
Giọng điện tử máy móc của hệ thống cũng nhại theo một câu, bắt chước giọng nói Tề Hồn: “Sư huynh, đỡ hơn chút nào không?” 
“!” Tịch Chu lập tức sợ đến giật bắn mình một cái, lúc đầu cậu rất thoải mái hưởng thụ Tề Hồn hầu hạ, kết quả đột ngột bị câu này của hệ thống dọa đến héo. 
Tịch Chu lấy dũng khí nhìn về phía trước một cái. 
Quả nhiên đối mặt với ánh mắt lo lắng của Tề Hồn. 
Tịch Chu: QAQ 
“Sư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763152/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.