“Sư huynh, đây là dược hoàn mà sư thúc Dược Minh luyện chế cho huynh, mỗi ngày một viên, cần dùng nội lực để xúc tác.” Tề Hồn đưa cho cậu một bình sứ nhỏ. 
Bởi vì thân thể Tịch Chu vẫn không tính là tốt nên Dược Minh thường thường luyện chế cho cậu một ít dược hoàn, Tịch Chu đã tạo thành thói quen. 
Tịch Chu nhận lấy, “Giúp huynh cảm ơn sư thúc.” 
Tề Hồn biết Tịch Chu ngày thường không chút nào để bụng với uống thuốc thế nào, lại rũ mắt tăng thêm một câu, “Thuốc này có lợi với kinh mạch của huynh, dùng thời gian dài có thể sẽ khiến căn cốt của huynh khôi phục về trạng thái trước kia.” 
Ánh mắt Tịch Chu sáng lên, “Thật sao?” 
Cậu vẫn khá để ý chuyện căn cốt, bơi vì mục tiêu nhiệm vụ của cậu là phải trở thành chưởng môn của Càn Cực Môn, dưới tình huống căn cốt không tốt, trình độ khó khăn khi cậu thực hiện nhiệm vụ này thật sự tăng lên gấp bội. Hiện tại đã có biện pháp có thể khôi phục căn cốt của cậu, đương nhiên Tịch Chu cầu còn không được. 
“Chỗ sư thúc Dược Minh có thuốc tốt như vậy sao không lấy ra sớm!” Tịch Chu mừng khấp khởi cầm cái bình sứ kia quan sát một lúc. 
Tề Hồn không trả lời. 
Tịch Chu cất bình sứ vào, “Sao thời gian lâu như vậy đệ không quay lại, nghe sư phụ nói là đệ đi giúp sư thúc Dược Minh chế thuốc?” 
Tề Hồn gật đầu. 
“Cho dù bận rộn hơn cũng phải trở về gặp mà, đã lâu ngày vậy rồi, sư huynh ngay cả mặt đệ cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763149/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.