Tô Châu vẫn không ngủ được, bởi vì y đã quen với việc ngủ bên cạnh mình là một thân thể phiếm lạnh. Thói quen một khi đã dưỡng thành, sẽ rất khó từ bỏ, cả căn phòng như đã trở nên trống rỗng, dù thật ra nó chỉ thiếu đi bóng dáng một người mà thôi. Tô Châu nhắm mắt lại, trong chăn vẫn còn lưu lại hương vị của người kia, y chỉ có thể trốn trong chăn mà ảo tưởng hắn vẫn còn ở bên người.
Cho đến khi thân thể được ôm lấy, cả người Tô Châu đều bị giam cầm trong lòng ngực Mạc Sinh Bạch, y đột nhiên cảm giác ánh mắt có chút lên men “Anh đã về?”
“Đã về.”
“Anh sẽ đi nữa sao?”
“Không đi.”
Tô Châu cảm giác trên tay chợt lạnh “Đây là gì?”
“Em nhìn thử đi.”
Tô Châu mở đèn bàn lên, nhìn viên tinh thạch đã được đẽo hoàn chỉnh trong tay, quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của chính y, mỗi một dấu khắc đều tinh xảo không chút tì vết “Anh làm?”
“Là anh làm. Thích không?”
“Anh nói xem?”
Mạc Sinh Bạch tựa đầu trên vai Tô Châu “Sau này đừng tùy tiện nổi giận nữa, được không?”
“Được.”
“Anh chỉ yêu một mình em, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, được không?”
“Được.”
“Sau này có chuyện gì cũng phải nói rõ với anh trước, được không?”
“Được.”
“Bây giờ chúng ta làm được không?”
“Được.”
Chờ đến khi Tô Châu phản ứng kịp mình vừa mới đáp ứng chuyện gì, y đã bị Mạc Sinh Bạch lột đến gần như sạch sẽ. Tô Châu cũng không phản đối, hai tay câu lấy cổ Mạc Sinh Bạch, chân trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nguoc-tra-nguoc-tra/1313633/quyen-7-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.