Đôi bốt quân đội từng bước một vững vàng nện trên hành lang, khoảng cách mỗi bước chân của An Bang giống như đều được đo lường vô cùng chuẩn xác, không hề có chút sai lệch. Cho đến khi đi đến một căn phòng trong góc y mới dừng lại, gõ lên cửa hai cái, không đợi người trong phòng trả lời đã trực tiếp mở cửa bước vào.
“Anh, sao anh có thể vào thẳng như vậy chứ?!”
“An Dật, hôm nay em đã đi đâu?”
“Quả nhiên không có chuyện gì qua được mắt thần của anh hai.” An Dật thở dài, biểu tình cũng không còn vô hại như khi ở trước mặt Mạc Sinh Bạch, ngược lại còn mơ hồ thấy được một tia tà khí.
“Em đã gặp ai?”
“Có thể gặp được ai chứ? Chỉ là, biết được một người rất thú vị thôi.” An Dật như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn An Bang “Em cảm giác người kia rất mạnh, nói không chừng so với anh còn mạnh hơn đấy.”
“Cho nên?” An Bang vẫn đáp lại An Dật bằng một biểu tình lãnh đạm trước sau như một.
An Dật chậc một tiếng “Anh đúng là chán chết.”
“Là do em bám mãi không buông đòi đi theo anh.”
Trên mặt An Dật không hề có chút xấu hổ nào khi bị vạch trần, ngược lại còn kích động xòe ra lòng bàn tay, ở trước mặt An Bang nổi tính trẻ con quơ quơ “Đây là quà hôm nay người đó tặng cho em đấy.”
“Em có biết đây là thứ gì không mà nhận lấy?”
An Dật liếc nhìn người anh hai tác phong lúc nào cũng nghiêm cẩn của mình “Anh không thể thả lỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nguoc-tra-nguoc-tra/1313627/quyen-7-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.