Một tháng này đối với cư dân A thị mà nói, đúng là một tháng gió nổi mây tuôn. Đầu tiên là tập đoàn đứng đầu – Kỳ thị – phá sản, tiếp theo là việc tập đoàn Tôn thị bị Mạc thị thu mua, đại thiếu gia Tôn gia chịu không nổi đả kích nhảy lầu tự vẫn. Tập đoàn tồn tại mấy chục năm nói sụp cũng liền sụp, người dân đều cảm thán, huyết tinh này cùng bọn họ không quan hệ, cho nên với bọn họ đây bất quá chỉ là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Hệ thống: Kí chủ, anh thật quá nhàm chán.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, cậu đừng đột nhiên nhảy ra như vậy làm tôi sợ chứ!
Hệ thống: Anh đến đây đã gần một năm, còn chưa hoàn thành nhiệm vụ!
Mạc Sinh Bạch: Không phải cậu bảo tôi phải hung hăng ngược Cao Kỳ sao?
Hệ thống: Bản hệ thống không bảo kí chủ kéo dài thời gian như vậy!
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, cậu từng nói chỉ có chết mới có thể rời khỏi thế giới này, vậy hệ thống vĩ đại đến lúc đó có thể che chắn giúp tôi cảm giác đau đớn không?
Hệ thống: Chuẩn tấu.
Mạc Sinh Bạch: Tôi sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Mạc Sinh Bạch gọi điện thoại, chỉ nói một câu “Cao Minh, có thể động.”
Vì thế ngày hôm sau tin tức biến thành “Bê bối tham nhũng khổng lồ của Cao thị trưởng, hôm nay ‘song quy’ [1] vào nhà giam”. Cây cổ thụ Cao gia ở A thị cắm rễ hơn mười năm trời cuối cùng cũng ngã xuống. Cây đổ bầy khỉ tan, huống chi còn là một cây đại thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nguoc-tra-nguoc-tra/1313568/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.