Tử Lê cực kỳ muốn quay ngược thời gian trở lại cái khoảnh khắc mà anh đồng ý cho hai người bọn họ dọn vào ở chung đó, táng bản thân mình mấy phát vì quyết định ngu ngốc ấy. 
Tôi nói này Cố tổng, anh thấy sắc quên việc, không lo lắng Cố thị sẽ sụp đổ sao? Tử Lê nghĩ thầm. Nếu Cố Huyền Mặc nghe được tiếng lòng của Tử Lê, nhất định hắn sẽ đáp, đối với hắn, không gì quan trọng bằng ái nhân trước mắt này đi. Nên người ta mới nói, sủng thê cuồng ma gì đó, thật là quá đáng sợ! 
"Ca về rồi à? Tụi em có nấu cơm tối cho anh nè." Dạ Vũ có chút chột dạ vì chuyện tốt bị cắt ngang. 
Bàn ăn đủ sắc hương vị được dọn ra trước mặt, hai người trước mắt anh một đũa, em một đũa, quả thật quá sáng chói đập vào mắt người nhìn. 
Tử Lê khó chịu gắp lên miếng thịt sườn cho vào miệng. Trời đậu, tại sao lại mặn như vậy, lập tức lấy ly nước liên tục ực xuống. Anh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ vẫn đang khanh khanh ta ta, ăn uống ngon miệng, cực kỳ có ảo giác mình đang bị lỗi giác đi. 
"Tiểu Vũ, tay nghề bữa nay của cậu có vẻ hơi khác mọi ngày." Tử Lê thật khó tiếp thu bữa ăn này. 
"Không phải, buổi tối này là em rể của ca nấu đó, ca thực có phúc mới được nếm thử." Vừa nhắc tới lão công, Dạ Vũ liền vẫy đuôi khen ngợi. 
Phần phúc này to lớn quá, sợ là anh vừa nhận đã tổn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-hoa-than-chi-ai-1/2468344/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.