Tử Lê vừa bước ra khỏi tiểu khu, liền bắt gặp Tề Thiên Hựu đang đứng trước mặt anh. Mắt không thấy, tâm không phiền; anh làm ngơ lướt qua cậu nhưng cánh tay lại bị cậu bắt được. 
"Anh à, em thật sự có chuyện muốn nói với anh." Tề Thiên Hựu vẻ mặt hôm nay còn suy sút hơn ngày hôm qua có phần làm anh không nhẫn tâm rời đi. 
Tử Lê yên lặng không lên tiếng, cũng không tiếp tục bước về phía trước nữa. Tề Thiên Hựu liền biết anh chính là đang mềm lòng rồi. Cậu chậm chậm rì rì nói: "Anh à, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, em của trước kia không trân trọng anh, hiểu lầm anh, tổn thương anh; đều là em sai. Tề Thiên Hựu của năm đó không phải là cậu không yêu Tử Lê, chỉ là cậu ta quá ngu ngốc trước tình cảm của bản thân mình, không nhận ra đâu là tình yêu chân chính. Tề Thiên Hựu của bây giờ trong tâm chỉ chứa đựng duy nhất một người là anh thôi. Em cầu xin anh cho em thêm cơ hội cuối cùng có được không?" 
"Vậy còn Dịch Tuyền thì sao?" Tử Lê rốt cuộc cũng nói ra cái gai trong lòng anh, người con gái này chính là tồn tại giúp anh nhận rõ giá trị của bản thân mình có bao nhiêu quan trọng, vị trí của anh ở đâu trong lòng bọn họ, là tâm kết cả đời anh không thể giải. 
"Em với cô ta cho tới bây giờ cũng không phải là tình yêu đi. Lúc đó tuổi trẻ bồng bột, em chỉ là đơn thuần mến mộ cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-hoa-than-chi-ai-1/2468342/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.