Ngày hôm sau tại bệnh viện, cha mẹ Tề hay tin lập tức tới thăm con trai, trông thấy Tử Lê tiều tụy chăm sóc Tề Thiên Hựu, bọn họ cũng không rõ cảm xúc lúc đó thế nào, thật sự thì đã nghĩ thông suốt, cũng không nên làm khó bọn trẻ, mẹ Tề còn bảo hai người khi nào rảnh thì về nhà ăn cơm, đúng là trời quang mây tạnh.
Tề Thiên Hựu đem cặp nhẫn anh đã chuẩn bị sẵn, ho nhẹ, cầu hôn Tử Lê. "Anh có bằng lòng ở bên em đến suốt cuộc đời không?"
"Anh bằng lòng, bất quá.. còn thiếu một thứ đi?" Tử Lê làm bộ cau mày.
"Thứ gì?" Lần này đến lượt Tề Thiên Hựu rối rắm.
"Kim cương Tử Đằng mà trước đây em định tặng cho anh đó." Tử Lê đỏ mặt trả lời.
"Chẳng phải lúc đó anh bảo không cần sao?" Cậu ta mới không hiểu anh sao lại lúc này lúc khác.
"Em bỏ nó rồi sao?" Tử Lê mất mát.
"Vốn nghĩ anh không cần thì em cũng chẳng muốn giữ lại, chỉ là em cứ cảm thấy thứ này thực sự có liên quan đến anh, cứ như sự tồn tại của nó trên đời này chính là để cho anh vậy." Dứt lời, cậu lật bên dưới miếng lót trong hộp nhẫn, liền xuất hiện huy hiệu Tử Đằng bằng kim cương lấp lánh, đưa cho Thiên sứ của mình.
"Cảm ơn em, Anh yêu em." Tử Lê đặt lên đôi môi cậu nụ hôn đầy tình cảm, cả thế giới hiện tại trong mắt bọn họ như chỉ có đối phương.
[Chỉ số hạnh phúc của Tử Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-hoa-than-chi-ai-1/2468318/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.