Chương trước
Chương sau
Bạch thừa tướng Bạch Kỳ cùng phu nhân tương sinh tương ái, năm Quân hoàng thứ sáu mươi tám rốt cuộc cũng có tin vui. Thừa tướng phu nhân mang thai chín tháng, sinh ra Bạch Trì – đích tử nhận được muôn vàn sủng ái của Bạch gia. Lại không ai biết hóa ra năm đó, bà ta mang song thai, đứa nhỏ còn lại được đặt tên Bạch Liên, nhưng lại che mắt thế nhân, chỉ được nuôi nấng nơi Phế viện bỏ hoang, phu phụ Bạch gia chưa hề để mắt tới.

Chuyện là vào ngày Bạch phu nhân lầm bồn, Bạch thừa tướng vốn mê tín dị đoan, liền tìm thầy phong thủy chính là Vân Tín đại sư xem hộ quẻ mạng cho đứa con của bọn họ. Vân Tín vốn nổi danh trên thiên hạ, là thuật sĩ biết trước tương lai, am hiểu thần cơ, lời nói như sấm, ông ta bói cho đôi song sinh mỗi người một quẻ.

"Bạch Trì số mệnh thiên thanh

Quý nhân đầy ắp, vinh hoa một đời."

Vân đại sư tấm tắt nhìn quẻ bói của trưởng tử Bạch gia, liền khen không ngớt câu mạng tốt, mạng tốt, không chỉ bản thân rạng rỡ thiên hạ, lại còn vượng của gia môn Bạch phủ.



Bạch Kỳ vui mừng khôn xiết, nhờ ông xem luôn cho tiểu nhi tử. Lần này, Vân Tín lại chau mày không nói, làm trái tim vừa mới vui mừng của thừa tướng bất chợt treo cao.

"Có chuyện gì, đại sư cứ nói ra." Thừa tướng rốt cuộc cũng mở lời.

"Chuyện thiên cơ không thể tiết lộ, chẳng qua là mệnh cách của tiểu công tử có phần xung khắc với Bạch gia, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, ta hy vọng Thừa tướng không cần quá bận tâm, lo lắng." Vân Tín trúc trắc đáp lại.

"Vậy đại sư có thể cho ta biết quẻ tượng của Liên nhi nói điều gì hay không?" Bạch lão gia sống chết gặng hỏi.

"Bạch Liên số mệnh hẩm hiu

Tai ương đầy rẫy, tịch liêu một đời.

Bất quá..." đến đây Vân Tín ngập ngừng nửa muốn nói, nửa lại thôi; đụng phải ánh mắt quyết tâm nghe hết sự tình của Bạch lão, đành phải thốt ra nửa đoạn sau đó.



"Nếu như vật đổi sao dời

Bản thân vinh hiển, Bạch gia điêu tàn."

Bạch Kỳ nghe xong lập tức choáng váng, tiểu nhi tử trời sinh mệnh số tương khắc với gia môn bọn họ, cậu suy thì Bạch gia phát đạt, còn cậu vinh thì Bạch phủ lụi tàn.

Cũng trong ngày hôm đó, Bạch thừa tướng công bố thiên hạ mình chỉ có đích tử thân sinh duy nhất Bạch Trì, còn sự tồn tại của Bạch Liên đã định sẵn sẽ uy hiếp bọn họ, ông qua mặt thế nhân, giấu giếm sự tình.

Mười năm sau, trong lần Bạch gia đi Đông Hồ thưởng hoa, dọc đường vô tình gặp phải đạo tặc, tránh né truy sát, Bạch Liên thay thế Bạch Trì đỡ một đòn hiểm, xe ngựa mất cương, bị rơi xuống vực thẳm.

Từ đó, Bạch phủ liền thuận lý thành chương, xóa đi hoàn toàn dấu vết của đứa con nhỏ Bạch Liên này. Còn cậu ta, phước lớn mạng lớn, gặp được Vân đại sư, chỉ tiếc đã đánh mất ký ức, không còn nhớ bản thân là ai, ngây ngây dại dại, Vân Tín biết tội nghiệt mình gây nên, trước giờ ông vẫn luôn hối hận về chuyện mình tiết lộ thiên cơ cho Bạch Kỳ, làm hại sinh mệnh đáng thương này.

Ông liền tự tay nuôi nấng đứa nhỏ bị Bạch gia bỏ rơi, đặt cho cậu cái tên Ly Huyên, Ly trong ly biệt, xa cách thế nhân cùng Huyên trong tươi sáng, tốt lành, hy vọng tương lai cậu không u tối như trong quẻ bói. Ngày qua ngày, cậu cùng tiểu nữ của ông khá thân thiết, hai đứa nhỏ cùng học cùng chơi, vừa nhìn vào đã thấy vui vẻ. Nào ngờ, chuyện tốt chẳng tày gang, qua được vài năm, xui xẻo đắc tội quý nhân Thiên quốc, ông dẫn cả nhà lên đường chạy trốn, sát thủ truy sát gắt gao, Bạch Liên liều mình thay thế con gái Vân đại sư Vân Tình rơi vào tay giặc.

Trong thời khắc sinh tử, vốn tưởng rằng sinh mệnh sẽ kết thúc tại đây, lại được Tứ hoàng tử Quân Ngạo ra tay tương trợ, cứ tưởng hắn ta có lòng dạ Bồ tát, nào ngờ hắn vì thấy Ly Huyên có tướng mạo giống ái nhân, liền nghĩ ra chuyện nuôi dưỡng thế thân cho Bạch Trì, để sau này nếu có chuyện tổn hại tới ái nhân hắn, cậu sẽ trở thành thay thế phẩm. Hắn đào tạo cậu trở thành bản sao hoàn mỹ của Bạch Trì, từng cử chỉ, lời ăn tiếng nói, suy nghĩ đều trong sáng liên hoa, mà không hề biết châu ngọc tại trác (kề bên),thế thân ngày qua ngày đã muốn lấn lướt cả bản chính ái nhân.

Cuối cùng, cũng đã đợi được ngày đó, Quân vương ban hôn đích tử Bạch gia cùng Thái tử Quân Duệ, Quân Ngạo đại nghịch bất đạo, trộm long tráo phụng, đem Ly Huyên lần nữa thay thế Bạch Trì, gả vào Thái tử phủ.

Con người sống trên đời, chính là sống cho bản thân mình, đáng thương Ly Huyên, hay nói đúng hơn là Bạch Liên hết lần này đến lần khác bị thế nhân xem là thế thân, mờ mờ ảo ảo, sống qua một đời, trách trời cao nghiệt ngã với cậu, hay trách lòng người thiếu sự vị tha?

Huyên nhi, phu quân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi, những người từng tổn hại ngươi, Bạch gia, Quân Ngạo, ta sẽ bắt bọn chúng thống khổ không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.