Có lẽ đây là tiếng lòng của hai người bọn họ, Dạ Vũ ho nhẹ một tiếng phá vỡ cục diện trầm mặc “Ta còn chưa hỏi quý danh của ngươi?”
“Minh Ẩn.” Cố Huyền Mặc đáp khẽ hai từ, chỉ cần đứng cùng người này, trái tim hắn như muốn loạn nhịp, tinh thần không yên, trước kia cho đến giờ đều chưa từng gặp chuyện thế này.
“Sau này đổi thành Cố Huyền Mặc đi!” Dạ Vũ mạnh mẽ ép buộc ái nhân, bảo y kêu hắn bằng tên khác, y cứ có cảm giác như bản thân đang ngoại tình, Minh Ẩn, Minh Ẩn, vừa nghe đã đoán được hẳn là tên của kẻ qua đường Giáp, Ất nào đó rồi. Ngồi lục lại trí nhớ về cốt truyện của mình, thật sự chưa từng tồn tại người nào gọi là Minh Ẩn cả.
“Tại sao?” Thấy người đối diện quá lưu tâm với danh tính “Cố Huyền Mặc”, hắn khó chịu tột cùng, sự ghen tức nhen nhóm lên trong tâm trí, nếu như có ngày thật sự gặp được, hắn có suy nghĩ muốn hủy diệt kẻ đó. Đúng là phúc hắc công ngàn năm không thay đổi, dù có biến thành ai đi nữa thì vẫn là phúc hắc công!
“Tên ‘Cố Huyền Mặc’ này không hay sao? Minh Ẩn, Minh Ẩn, đã là minh sao lại còn ẩn? Chính là không tốt lành đi.” Xin thứ lỗi cho trí thông minh của Dạ Vũ y tạm thời offline, vốn chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào trường hợp như vậy, làm sao chuẩn bị kịp lời thoại để nói cho vừa lòng người.
“Chỉ cần ta thấy tốt lành là được.” Cố Huyền Mặc nhắm lại đôi mắt, không muốn tranh cãi với kẻ vô lý trước mặt.
“Này ngươi khoan hẳn ngủ, ngươi còn chưa nói ta nghe công việc của mình nha, ân, chính là việc làm hiện tại ấy, này, này, có nghe ta nói hay không?” Dạ Vũ không thể lay chuyển nam nhân nằm yên trên giường, bực mình bước ra ngoài.
Cố Huyền Mặc hướng trên trần nhìn tới, tơ lụa trắng nõn không bằng làn da người nọ, trân châu đỏ lung linh còn kém sắc hơn đôi môi xinh đẹp kia, mái tóc màu khói đứng dưới ánh dương lại lấp lánh bạch kim đầy mê hoặc,…
“Cạch” âm thanh mở cửa phòng thức tỉnh Cố Huyền Mặc còn đang suy nghĩ mê man. Dạ Vũ tay xách nách mang mền mền gối gối, chăn chăn đệm đệm đem vào hướng sàn nhà trải xuống.
Cố Huyền Mặc muốn xóa hình bóng người kia khỏi đầu mình lại không thể cầm lòng được mà liếc mắt nhìn qua, Tu La tổng quản người người khiếp sợ nào đó lúc này đang nằm co ro đáng thương dưới mặt đất lạnh lẽo.
Công lược lão công kế thức thứ nhất: Khổ nhục kế, càng khổ càng tốt, chính là trông vào mắt người đối diện phải cực kỳ đáng thương, thương cảm đến linh hồn đều bức bối không yên. Nào nào nào, mau nhìn y nào, có phải khổ lắm hay không.
Tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ còn đang đắc ý, lại thấy lâu quá lão công chẳng có tăm hơi gì, hé mắt nhìn lên, đã thấy tấm lưng vững chắc của hắn đang hướng về phía này.
Dạ Vũ chán nản muốn xé xách: Thức thứ nhất thất bại! Ngủ một giấc, ngày mai trời lại sáng, hừ hừ.
Bất quá tiểu Dạ Vũ lại không hề hay biết, y được người nào đó bế lên giường ngủ ngon cả đêm, còn hại người kia vì tướng ngủ quá xấu của y mà thức trắng niệm kinh.
Trời vừa sáng, tiểu yêu tinh nào đó đã ác nhân cáo trạng: “Hu hu, sàn nhà vừa cứng lại vừa lạnh, làm ta cả đêm ngủ không ngon, thật là mệt mỏi.”
Cố Huyền Mặc đôi mắt thâm quầng, gương mặt tiều tụy không thôi, chẳng muốn đối mặt với người kia, hắn sợ kiềm lòng không được mà đánh người đi.
“Chủ nhân, đến giờ vào triều.” Ảnh Nhất còn đúng giờ hơn đồng hồ điện thoại, đến hẹn là reng, nhắc nhở y công tác.
“Ta đã biết.” Dạ Vũ lập tức ON mode *Tu La lãnh huyết*, quan phục Tử sắc thêu hình mãnh Hổ oai phong, gương mặt như tiên nhân trái ngược với khí tức ngạo mạn, vô tình.
Cố Huyền Mặc như nhìn như không lặng lẽ đánh giá y, người này có thật sự là tên ngốc tối qua chân đấm tay đá cùng hắn thượng một giường?
Dạ Vũ tay đeo ngọc ban chỉ đỏ, xoa nắn huyết trân châu, dáng vẻ hiên ngang, bước đi kiêu ngạo; quan văn quan võ vừa thấy lập tức tránh đường, hô to gọi nhỏ ba tiếng “Dạ tổng quản”.
Hoàng cung Đông triều trang nghiêm khí thế, cấm vệ quân vị trí ngay hàng thẳng lối, trang phục tinh tế, cũng không phải là quốc gia suy yếu, có lẽ vậy nên Ly Mặc phải tốn thời gian khá lâu mới thôn tính được Đông Ly.
Vừa vào thượng triều, đứng đầu quần thần chính là Tam lĩnh triều ca, Dạ Vũ y – Dạ Tu La, nổi danh ác sát, quyền khuynh thiên hạ, dưới một người trên vạn người, danh truyền như sấm. Bên trái y là Hoàng tướng quân – Hoàng Chính Kỳ, tay nắm trọng binh, hữu dũng hữu mưu. Phía phải còn lại là Lý quốc sư – Lý Minh Húc, tinh thông thiên tượng, diệu kế thâm sâu. Có thể nói bộ ba bọn họ chính là cánh tay đắc lực giúp Lạc Hoàng đế thống trị giang sơn.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Dạ Vũ hướng mắt nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi trên ngai vàng, đăng cơ sớm như vậy, chắc hẳn tuổi đời còn non nớt, dễ dàng bị người dắt mũi đi, còn chưa nghĩ xong đã nghe gã nói “Bãi triều, mọi người lui ra, Dạ Tổng quản ở lại.”
Dạ Vũ:!!! Y chính là vừa nhìn thấy gian tình trong mắt hoàng đế đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]