“Thứ này từ đâu ngươi có?” Cố Huyền Mặc trừng mắt đánh giá vị thiếu phu nhân liễu yếu đào tơ nhà mình, hắn mới không thể ngờ được người trước mặt này đây giữ hơn mấy chiếc đai đen của hầu hết các loại võ thuật hàng đầu thế giới, còn dự định lấn sân sang đô vật, bất quá sợ thân hình cơ bắp hù dọa lão công, y đành tập luyện trong mơ cho thỏa lòng hư vinh.
Dạ Vũ sợ y nói ra sẽ hù chết nam chính, nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, đơn thân độc mã K.O năm tên sát thủ, hiện tại cả đám bị trói chặt trong nhà vệ sinh, thuốc mê liều cực mạnh có thể khiến họ ngủ thẳng tới Thanh Xuyên, Dạ tiểu yêu tinh còn khá hảo tâm dùng khăn chùi rửa trong vệ sinh chặn họng bọn chúng, hừ hừ, có lý nào mỗi y chịu khổ, nhất định phải bắt đám ấy thưởng thức cùng. Quả thật là tên yêu tinh lòng dạ độc ác!
Dạ Vũ thuật lại qua loa chuyện vô tình phát hiện điểm khả nghi của tên bán kẹo cùng hành khách, lại dùng thuốc mê phòng thân đánh ngất cả đám lúc họ đang họp mặt chuẩn bị ra tay, vẻ mặt *cầu động viên, *cầu khen thưởng, chỉ cần thêm hai cái tai cùng đuôi vẫy vẫy, hệt như cún con *cầu xoa đầu.
Cố Huyền Mặc không phụ lòng mong đợi, nâng tay xoa xoa mái đầu hơi rối của y, khịt khịt mũi, “có phải trên người ngươi có mùi gì kỳ kỳ?” còn rất hôi đi, lời này nói ra sợ làm tổn thương trái tim mỏng manh của người nào đó.
Dạ Vũ tức thì tím mặt, ngửi ngửi một phen, tiêu rồi, y hại người thành ra hại mình rồi, cho nên nói, quả báo nhãn tiền quả là không sai chút nào, lại còn đến rất sớm.
“Thống soái, thức ăn khuya đến.” Bên ngoài khoang tàu, âm thanh khe khẽ của Nhất Kiên vang lên.
“Ta không ăn, ngươi lui xuống đi.” Cố Huyền Mặc dứt lời, lập tức nghe tiếng “Ọt ọt ọt…” từ bụng người nào đó phát ra, phụ họa cho sự đói rã rời của chủ nhân nó.
“Quay lại, mang vào đây.” Cố Huyền Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, Dạ Vũ xấu hổ muốn chui xuống gầm giường, y còn chưa có ăn gì đâu, khoang bên ngoài vừa bốc mùi, vừa kém cỏi, ăn uống đều không vô, chẳng thể tưởng tượng được cậu ấm An Tử Phàm làm thế nào có thể ngon lành chén sạch hai phần thức ăn, sau đó tiếp tục lăn ra ngủ, ân, chính là cực kỳ dễ nuôi.
Nhất Kiên chậm rãi mang đồ ăn vào, Dạ Vũ ánh mắt long lanh, thèm khát nhìn chằm chằm bữa tối, dáng vẻ chỉ còn kém hai dòng nước dãi chảy ra nữa thôi. Tâm trí của Dạ Vũ lúc này đã bị thức ăn lấp đầy, phong phú quá đi mất, nhấc đũa lên, gắp lấy con tôm to tướng chuẩn bị cho vào miệng.
Khoảnh khắc mảnh thức ăn còn cách vài ly sẽ chạm tới môi y, hai người Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ ăn ý đồng thời tấn công Nhất Kiên, Cố Huyền Mặc nhấc súng chĩa thẳng vào người gã, Dạ Vũ chấn thẳng con tôm định nhai nuốt vô miệng đối phương.
“Ưm Ưm..” Nhất Kiên cố gắng lừa đồ ăn ra khỏi miệng, bên tai đã nghe tiếng Cố Huyền Mặc, “Nói mau, rốt cuộc ai phái ngươi tới, nằm vùng ở An gia lâu như vậy, quả thật vô cùng có tâm huyết đi.”
Nhất Kiên ngọ nguậy lắc đầu, lại nghẹn họng chẳng thể đáp lời, Dạ Vũ thất vọng trước sự ngu ngốc của Cố Huyền Mặc, nhập vai nam chủ não tàn liền cho não đi du lịch à, ngươi nghĩ hỏi gã sẽ khai sao? Trong các phim truyền hình, như thế này chỉ là tạo cơ hội cho gã phản công mà thôi.
Nhất Kiên vận hết sức nhả ra con tôm trong miệng, “Thống soái tha cho ta, cả nhà ta đều bị người uy hiếp, kẻ đó chỉ muốn cầm chân không cho người tới Thanh Xuyên, ta cũng là hết cách, hu hu, tha cho ta.”
Dạ Vũ dạo này bị vả mặt nhiều tự tập thành thói quen, bảo ngươi khai ngươi liền khai sao, đúng là không có lập trường!
“Kẻ đó còn bảo ta đưa cho ngươi thứ này.” Nhất Kiên đưa tay vào túi, một tia sáng lóe ra, “Đùng” viên đạn xuyên thẳng đầu, mất mạng tại chỗ, tiếp đến là trận xả súng hàng loạt “đùng…đùng…đùng…” liên thanh từ bên ngoài nã vào.
Hai người lăn vào gầm giường, Cố Huyền Mặc ở bên trong, Dạ Vũ nằm phía ngoài, chiếc giường lập tức biến thành sàng đan đầy lỗ thủng.
“Cứ tiếp tục thế này không phải cách hay.” Dạ Vũ nháy mắt với Cố Huyền Mặc, đọc khẩu ngữ ‘ta dụ gã xuất hiện, ngươi chớp cơ hội ra tay’, xong còn làm cái thủ thế cắt ngang cổ, rất là oai phong.
Tay đã bị Cố Huyền Mặc nắm lại, “ngươi đừng đi ra”, hắn không cho phép người này mạo hiểm, giờ khắc này, nếu bước ra cơ hội sống là không có, hắn thà bản thân thương tích đầy mình cũng không muốn Dạ Vũ rơi xuống sợi tóc nào, là chấp niệm, là tâm trí, là suy nghĩ chẳng biết từ lúc nào hằn sâu vào tận tâm can.
Dạ Vũ tiến lại gần hôn “chụt” lên đôi mày căng chặt của ái nhân, “tin ta” dứt lời, lập tức phi ra ngoài, “đùng …đùng..” xạ thủ nhắm đúng vị trí Dạ Vũ bắn tới, mỗi tiếng đạn phát ra, tim Cố Huyền Mặc như bị ai ngắt nhéo, đau nói lạ lùng.
Cố Huyền Mặc từ dưới khe giường, nheo mi mắt, nhấc cò súng trên tay, trong khoảnh khắc phi thường, toàn hệ thống não bộ như thiết bị định vị dò thẳng được vị trí kẻ địch, chớp lấy thời cơ ngàn vàng, canh chính xác “đoàng” một tiếng, xạ thủ chết không nhắm mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]