“Tiểu Thiên à, ca theo đoàn người đi khai khoáng, nếu thành công, có thể đổi đời, lúc đó tiểu Thiên muốn ăn trắng mặc trơn thế nào cũng được nha.” Thiếu niên mười sáu trổ mã hoàn hảo, cơ bắp săn chắc, gương mặt ngâm đen vì suốt ngày dãi nắng dầm mưa, xoa đầu cậu bé thấp hơn.
Đứa nhỏ được gọi là Tiểu Thiên lắc đầu liên tục: “Đệ mới không cần ăn sung mặc sướng, đệ chỉ cần A Kính, ca đừng theo bọn họ mà, hức..hức…”
“Tiểu Thiên ngoan, cầm lấy số bạc này, đây là chỗ ngân lượng ca vừa ký kết hợp đồng lao động, đến khi sự thành, ca ca liền quay về đón đệ.” Đường Kính nước mắt rưng rưng, cậu chưa từng trách móc trời cao vì sinh ra trong hoàn cảnh cơ cực, đói nghèo, tiểu Thiên xuất hiện như thiên sứ, soi rọi sinh mệnh nhạt nhẽo này, cậu không thể để nhóc chịu khổ, mỗi ngày đi khuân vác về, nhìn thấy đôi tay trắng nõn của nhóc nổi đầy bọt nước, hóa ra nhóc giấu cậu đi giặt đồ, dọn dẹp cho các nhà bên cạnh.
“Hu hu, đệ không muốn rời xa ca ca, A Kính đừng bỏ ta mà, ta van xin người.” Nước mắt mặn chát không biết đã rơi bao nhiêu giọt, tầm mắt của tiểu Thiên mịt mờ chẳng thấy gì, lại níu lấy tay cậu không dám buông ra, chỉ sợ vừa thả lỏng, người kia liền đi mất.
“Tiểu Thiên ngoan, ca đi, nhanh lắm sẽ về, đệ nhất định phải chờ ta.” Đường Kính ôm chặt lấy đứa bé nho nhỏ trong lòng, vì suy dinh dưỡng mà nhóc nhỏ con hơn các thiếu niên cùng trang lứa, là cậu vô dụng chẳng thể cho nhóc cuộc sống chu toàn.
“A Kính, mau đi thôi, đừng để chủ thuê đợi lâu.” Đồng bạn bên ngoài gọi to, làm tim tiểu Thiên hẫng một nhịp, nhóc càng ra sức ôm chặt người nọ, như muốn khảm vào trong thân thể, không xa không rời.
“Ca, người trả lại bạc cho bọn họ đi, chúng ta mới không cần chỗ tiền này, tiểu Thiên chỉ cần ca thôi.” Từng giọt nước mắt nhóc lăn xuống ướt bả vai Đường Kính, nói năng nghẹn ngào, làm tâm can người kia cũng đau đớn theo.
Nỗi khổ chia ly làm sao dễ chịu? Nếu được lựa chọn, nào ai muốn phải rời xa, lần đầu tiên trong đời Đường Kính rơi xuống giọt lệ nam nhi, “tiểu Thiên ngoan, ca phải đi rồi.”
Mạnh mẽ kéo ra cậu nhóc đang ôm chặt mình, Đường Kính xoay người bước đi, lại sợ bị nhóc đuổi kịp, nhanh chóng chạy ra ngoài, hướng thẳng địa điểm tập trung mà chạy đến.
“Ca..ca hức…ngươi đừng bỏ ta mà…ca” Tiểu Thiên vốn suy yếu từ nhỏ, chút khí lực chạy theo Đường Kính cũng không có, vừa chạy mấy bước đã thở hồng hộc, chạy thêm đoạn nữa lại chợt té xuống, nhóc gào khóc giữa trời, nước mắt nước mũi thi nhau đổ xuống, ca thật sự rời đi rồi, biết ngày nào họ mới gặp lại.
Lấy sức đứng lên, tiếp tục chạy về hướng người kia đã qua, khi đến nơi, chỉ Đường Kính đã lên chiếc xe của đoàn công nhân, thợ mỏ.
“Ca..ca.. người xuống mau..ca” Tiểu Thiên hoảng loạn nhìn ba chiếc xe, lại không thấy Đường Kính ở đâu, “Ca có nghe tiểu Thiên gọi không..?”
“Ui, con cái nhà ai này, trông thật đáng thương..” nam nhân ngồi ghế cuối nhìn theo mà lắc đầu.
“Máu chảy nhiều vậy mà phụ mẫu chẳng lo, để cho chạy lông nhông thế này, đúng là vô lương tâm.” Vị tráng hàn khác lên tiếng.
Đường Kính ngồi ở góc khuất hai tay giữ chặt miệng, ngăn chặn tiếng khóc nức nở đang phát ra, có trời mới biết gã đau thế nào, hiện tại nếu quay về, cả đời bọn họ vĩnh viễn sẽ sống trong xóm nghèo cơ cực, gã không đành lòng để tiểu Thiên bươn chải khổ sở, số bạc gã đưa ít nhất sẽ dư giả để nhóc sống ba năm mà không cần lao động vất vả, nếu tiết kiệm, có thể sống bốn, năm năm cũng đủ, dù sao tiểu Thiên cũng chỉ có một người.
Chỉ có một người, như vậy, lúc nhóc bệnh ai sẽ ở bên cạnh chăm sóc, lúc nhóc đau, gã cũng chẳng thể an ủi. Đường Kính nghẹn ngào muốn quay đầu ra cửa xe nhìn, thì vừa lúc chiếc xe lăn bánh, tiểu Thiên như kẻ điên hoảng loạn chạy theo, gào to: “Ca..ca đừng bỏ ta.”
Có buổi chia ly nào mà lòng người chẳng tan nát.
Có phút xa rời nào mà trái tim không vụn vỡ.
Có nhung nhớ nào làm tâm can đêm ngày thổn thức.
Có hạnh phúc nào ngỡ bên cạnh rồi cách tận chân trời.
Hình bóng cậu bé chạy theo chiếc xe hơn dặm đường mãi mãi là ám ảnh cả đời Đường Kính không bao giờ quên, cũng là điều hối hận nhất trong sinh mệnh của gã.
Nếu nhân sinh chưa từng gặp gỡ
Thì cả đời đã chẳng đớn đau
Nếu bình minh người không ly tán
Thì hoàng hôn đã có kẻ chờ
Tiếc rằng đời ngàn năm vẫn thế
Không hề có: hai từ “Nếu như”
Giọt nước mắt không biết tự lúc nào lại rơi xuống ngay tại chung trà “tách” làm mặt nước rung động, mỗi khi nhớ về đoạn hồi ức day dứt không nguôi, Hướng Thiên Quốc đều khó lòng kìm nén.
Nhấp vào ngụm trà, chẳng biết là do vị đắng của trà, hay vị mặn của giọt lệ kia, đều khiến tâm can thổn thức.
“Cấp báo Tư lệnh đại nhân, có thư của chỉ huy.” Thị vệ chạy vào, dâng lên bức mật thư đề chữ “KHẨN”
Hướng Thiên Quốc vừa xem xong đã giật mình, tại sao ngay cả An Tử Phàm cũng bị bắt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]