Dạ Vũ từng bước chân hụt hẫng, lại vô định rời khỏi phim trường, nơi đó không cần y, lão công cũng chẳng cần y, hóa ra cảm giác mình là người thừa thải chính là như vậy sao? Mọi chuyện rồi sẽ quay về quỹ tích vận mệnh của nó, những gì y đã đoạt của Kỷ Minh Hàm đều phải đem trả lại cho cậu ta sao? Kể cả Cố lão công của y,… Dạ Vũ bàng hoàng đi đến ngã ba đường mà chẳng chú ý đến tín hiệu đèn giao thông.
Bỗng nhiên cánh tay buông thả bị người nào nắm chặt, thân thể rơi vào cái ôm hết sức thân quen, Dạ Vũ liên tục chớp mắt, muốn ngắt ai đó một cái để xem hiện tại là thực hay mơ.
“Đi đường cẩu thả như vậy, cậu chính là làm sao sống qua hết hai mươi năm thế?” Cố Huyền Mặc tức giận người này bỏ bê an toàn tính mạng, ngu ngốc chỉ biết quan tâm người khác.
“Lão công…” Dạ Vũ mất kiểm soát gọi lên cái danh xưng quen miệng từ kiếp nào, “Hửm..” liền đối diện ánh mắt tò mò, nghiền ngẫm của ai đó.
“Cố tổng…” Nhanh chóng đổi lại, đã đi sai bước đầu, không thể bắt đầu từ những sai lầm chồng chất được.
Cố Huyền Mặc vốn dĩ không phản cảm với cái danh hiệu người kia gọi mình, cảm giác như từ tận sâu thẳm tâm trí, cả thân lẫn tâm đều duyệt người này. Chính là tình yêu sét đánh mà người đời vẫn hay nói đi?
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, Cố tổng vẫn ôm chặt người không buông, Dạ Vũ làm sao nỡ rời xa vòng tay người nọ, cho đến khi âm thanh ‘tách, tách’ của máy ảnh vang lên, hắn mới nuối tiếc thả người ra.
“Anh mau phong tỏa tin tức, nếu không chúng ta mà lên trang nhất các tạp chí, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh cùng Cố thị…” Dạ Vũ đang huyên thuyên liền bị sự im lặng đến lạnh lùng của người kia làm hoảng loạn.
Chờ y tự ngừng lại, Cố Huyền Mặc chỉ đáp: “Em nghĩ tôi để tâm những chuyện đó sao?” Người bên cạnh này là ngốc nghếch đến nỗi trong tâm trí đều nghĩ cho người khác, có bao giờ y từng sống cho bản thân mình hay không? Trong đầu Cố Huyền Mặc xuất hiện câu hỏi to tướng.
Lại thấy tên nào đó khiến mình lo lắng đang hì hục hít lấy hít để mùi thơm thịt nướng của quán ven đường, vừa nhìn liền biết đã bao lâu chưa có bữa ăn ra trò, Cố Huyền Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự thua với người này.
Nắm tay dắt y đến vị trí tiệm ăn sang trọng cách đó hai con phố, năm ngoái Cố Thanh Huyền dẫn hắn đi hình như là chỗ này.
Dạ Vũ ngây ngốc ảo tưởng hoàn cảnh hiện tại của bọn họ chẳng khác gì các concept ‘Nắm tay anh đi khắp thế gian’. Vô cùng hợp thời nha! Nếu không phải chiếc điện thoại y sử dụng quá cùi đi, chắc hẳn sẽ lấy ra chụp vài tấm sống ảo
“Tới rồi!” Cố Huyền Mặc dừng lại tại nhà hàng Tây mà đối với Dạ Vũ, đây là nơi bọn họ mỗi khi rảnh rỗi thường tới để thưởng thức bít tết cùng gan ngỗng, món ăn khoái khẩu của y.
Ừm, hẳn là ‘thưởng thức’, Cố Huyền Mặc mất khả năng lý giải hai từ này từ giây phút nhìn thấy người đối diện như hổ đói, vồ vập xơi mảnh thịt bò. Cực kỳ sợ hãi!
“Anh còn chưa ăn đi?” Dạ Vũ nhồm nhoàm một miệng đầy thịt mỡ, hai tay liên hồi ‘xoẹt, xoẹt’ cắt thịt cho vào miệng nhai nuốt, đã lâu lắm rồi y chưa được cảm nhận lại mùi vị quá thân quen, vô cùng hoài niệm những năm tháng cùng Cố lão công yêu nhau ở S thành.
Nhìn đĩa thịt của mình còn y nguyên, nhìn đối phương đã chén đến đĩa thứ ba, nhìn những người xung quanh đang dùng ánh mắt tò mò, chăm chú đánh giá bọn họ, được rồi, Cố Huyền Mặc tự nhủ mình là người có khả năng mặc kệ cái nhìn thế nhân, hạ xuống lòng tự tôn của đại tổng tài Cố thị, xắn tay áo bắt đầu cắt thịt.
Một mẩu cá hồi được đưa tới trước miệng hắn, Cố Huyền Mặc ngước nhìn thiếu niên đối diện đôi mắt nâu huyền, long lanh ngậm nước, môi mềm cong cong, bất giác khiến người ta muốn thưởng thức.
Hắn vô tri há miệng, nhấm nháp mẩu cá Dạ Vũ đút cho, tự nhiên thấy hương vị ngon hơn hẳn toàn bộ thịt cá từ nhỏ đến giờ được nếm thử. Nên người ta vẫn hay nói, khi yêu uống nước đắng cũng thấy ngọt.
Bản giao hưởng hài hoà, tâm trạng vang lên làm lòng người thư giãn, bầu không khí lãng mạn lại sang trọng cùng cách bày trí tinh tế của nhà hàng, những ký ức cách mấy đời trong chớp mắt còn chưa kịp ùa về lại bị thanh âm xa lạ cắt ngang.
“Trùng hợp thật, vậy mà gặp Cố tổng ở đây” Nam nhân soái khí ngất trời lại mang đôi mắt u sầu, lạnh lẽo hướng về phía bọn họ cất tiếng nói.
“Kỷ đại luật sư, thật trùng hợp.” Cố Huyền Mặc cực kỳ đánh giá cao người thanh niên đối diện, tuổi trẻ tài năng, am hiểu uyên bác, từ thương trường kinh tế cho tới pháp luật, xã hội, chẳng việc gì anh không biết.
Dạ Vũ cũng biết thanh niên kiệt xuất Kỷ Minh Hạ, anh họ của Kỷ Minh Hàm, bất quá quan hệ hai anh em bọn họ lại không thân thiết như vẻ bề ngoài. Theo kiến thức một đời của y chính là, sóng gió gia tộc, ân oán hào môn.
Cả gia đình Kỷ Minh Hạ toàn bộ đều vong mạng trong chuyến tai nạn kinh người, mà người đời đều cho rằng, chủ mưu màn sát hại kia không ai khác, chính là nhị thúc của anh, Kỷ Diệu Tông, cha ruột của Kỷ Minh Hàm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]