Mùa đông năm đó, lạnh đến tuyết rơi đầy trời một màu trắng xóa, khắp mọi ngóc ngách đường phố cũng không thoát khỏi sự che phủ giá rét của hiện tượng tưởng chừng như lãng mạn, nhưng đối với nhiều người lại là điều khó chịu, bất kham.
Cục trưởng Kỷ Minh Chương dắt theo đứa con trai nhỏ tuổi đến trại cải tạo thanh thiếu niên S thành, vốn dĩ định gửi gắm cậu nhóc cho dì giúp việc, nhưng tiểu Hàm nhất mực đòi theo cùng, ông cũng chẳng còn cách nào khác.
“Con ở đây trò chuyện cùng các ca ca, ba vào trong họp một chút liền trở ra ngay.” Kỷ Minh Chương dặn dò đứa bé ngoan ngoãn đang chơi nhà gỗ cùng các bảo vệ canh gác.
“Vâng, tiểu Hàm biết rồi.” Kỷ Minh Hàm cười toe toét lộ mười chiếc răng bé xíu nhỏ xinh, gật đầu với ba ba, bộ dáng cực kỳ nghe lời.
Nào hay biết, Kỷ Minh Chương vừa xoay người bước vào trong, tiểu thiên sứ một khắc trước liền hóa thân thành tiểu bá vương tinh nghịch, chạy khắp nơi, làm các hộ vệ hoảng loạn, lo sợ nhóc tì này gặp chuyện gì không may.
Kỷ Minh Hàm thân hình tròn vo, chạy ùa ra bãi sân lạnh lẽo, mặt đất trơn trượt vì tuyết tan, đứa nhóc với khả năng giữ thăng bằng kém cỏi, mắt thấy rất nhanh sẽ ngã sấp mặt, liền được thiếu niên điển trai, tuấn tú, khí độ bất phàm từ nơi nào đỡ lấy.
“Cẩn thận!” Cố Huyền Mặc đang ngồi dưới gốc cây, đột nhiên thấy cậu bé bánh gạo chạy lăng xăng tới, còn sắp té ngã, liền động lòng trắc ẩn giúp đứa nhỏ ấy thoát khỏi số phận chào hỏi mặt đường giá lạnh.
“Cảm..cảm ơn..ca ca đẹp trai quá.” Kỷ Minh Hàm thừa nhận biểu ca Kỷ Minh Hạ của mình đã rất khôi ngô, nhưng người trước mắt này đây còn hút hồn hơn rất nhiều lần. Hệt như đấng quân vương bễ nghễ trong các truyện cổ tích, hệt như vị thần uy dũng trong những truyền thuyết bé hay nghe.
Cố Huyền Mặc còn chưa đáp lời, liền thấy những thân ảnh quen thuộc đến căm phẫn từ từ tới gần, hắn theo bản năng đem đứa bé ra sau lưng che chắn, hướng về bọn họ nói: “Các người cứ nhất quyết cắn chặt tôi không buông sao?”
“Tiểu đệ, ngoan ngoãn vui vẻ cùng các ông đây thì tốt rồi, hà cớ gì cứ phải lựa chọn đau khổ thân xác?” Tên tráng hán đi đầu cười đê tiện, ánh mắt dâm tục quét tới người Cố Huyền Mặc.
Hắn siết chặt nắm đấm, từ ngày vào trại cải tạo này, không có bữa nào ăn ngon ngủ yên, hết đề phòng thức ăn có thuốc xổ thì đêm đến tránh né móng vuốt của đám người biến thái này. Bóng dáng ác ma tận sâu trong thâm tâm hắn điên cuồng phá xích muốn thoát ra, chỉ cần một chút mất kiềm chế, Cố Huyền Mặc nghĩ tới mình sẽ giết chết tất cả lũ khốn này.
“Ấy cha, nhóc trắng trẻo này trông cũng ngon miệng nhỉ?” Kẻ đi bên cạnh cười ngoác miệng, lộ ra những chiếc răng vàng khè trông thấy thập phần kinh tởm.
Kỷ Minh Hàm dù có ngốc nghếch đến đâu cũng biết bọn người xấu xa này đang khi dễ, bắt nạt ca ca đẹp trai của cậu. Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, liền hét lớn: “A Đại, A Nhị, A Tam!!”
Nhóm hộ vệ vẫn đang ẩn nấp ở phía bên cạnh nghe tiểu thiếu gia gọi mình, lập tức xuất hiện.
Kỷ Minh Hàm sai bọn họ trừng trị những tên đáng ghét bắt nạt ca ca này, sau đó tống khứ đi khuất mắt, bộ dáng tiểu bá vương kiêu ngạo nhưng lọt vào mắt Cố Huyền Mặc chính là bánh gạo nhỏ đáng yêu vì mình mà ra mặt. Sao có thể ngờ chỉ vương tay ra đỡ lấy một đứa bé, lại thay đổi số phận cả cuộc đời.
Đoạn duyên phận này, Cố Huyền Mặc vĩnh viễn sẽ không quên, còn với Kỷ Minh Hàm, cậu khắc cốt ghi tâm gấp ngàn lần hắn.
Mỗi ngày đều đòi lão ba dẫn mình đến chơi đùa cùng ca ca anh tuấn, nhưng Kỷ Minh Chương liên tục dặn dò cậu không được nói ra thân phận thật của mình, nhỡ đâu bị người xấu gây bất lợi.
Vì thế, liền xuất hiện biệt danh ‘bánh gạo nhỏ’, vào ngày trời mưa tầm tã, chờ thật lâu mới gặp được Cố Huyền Mặc huấn luyện xong, hắn bất ngờ hỏi cậu tên gì, Kỷ Minh Hàm nhìn mưa liền đáp một chữ “Vũ”, “Ca ca, ta tên Vũ nha.” Trong lòng âm thầm thở phào vì sự nhanh trí của mình, lại chẳng hề hay biết, cái tên này, chính là mồi lửa thiêu rụi mối tình khắc cốt nhân sinh.
Kỷ gia gặp tai nạn bất ngờ, cả gia đình Kỷ đại đương gia đều bị kẻ thù sát hại, chỉ còn hai đứa bé Kỷ Minh Hạ cùng Kỷ Minh Hàm sống sót, lúc Kỷ Minh Chương từ ngoại thành nghe được tin tức không may, liền điều xe trong đêm quay về nhà chính, ôm lấy đứa con trai bé bỏng đã trở nên ngây ngốc vì cú sốc tâm lý của mình, khóc thét: “Ta đã dặn con ở nhà, sao lại cứ không nghe lời, có phải muốn hù chết ta mới hài lòng không?”
Kỷ Minh Hạ đứng ở cầu thang, chứng kiến toàn bộ quá trình hung thủ gây án, mắt hình viên đạn liếc về Kỷ Minh Chương, nhắm chặt lại đôi mắt đầy tơ máu, che giấu sự phẫn nộ cùng uất hận, mẫu thân đã căn dặn, ngày nào anh còn sống, nhất định phải báo mối thù này, nhất định phải đem toàn bộ kẻ sát nhân ra trừng trị không chừa một tên. Nhị thúc, món nợ này, chúng ta sẽ tính sau.
Để điều trị hội chứng tâm thần bất an của Kỷ Minh Hàm, Kỷ Minh Chương bất đắc dĩ phải đưa cậu ra nước ngoài gần mười năm, dùng đủ các phương thức thôi miên, ám hiệu, điều trị trí não, mới có thể bình an vượt qua biến cố sang chấn tâm lý.
Trong những ngày điều trị khó khăn tại bệnh viện, an ủi duy nhất tại đáy tâm hồn Kỷ Minh Hàm chính là hình bóng Cố Huyền Mặc, cùng lời ước hẹn sẽ bên nhau sau này, cũng là liều thuốc hiệu quả hơn bất cứ thứ gì.
Ngày trở về, ái nhân còn chưa được gặp lại, đã hay tin, Cố tổng của tập đoàn Cố thị tuyên bố người yêu mệnh định, người đã cùng hắn vượt ngàn giông bão, người đã xuất hiện dẫn hắn thoát khỏi chốn tăm tối của cuộc đời, người hắn yêu nhất, người đó, mang tên Quân Dạ Vũ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]