Lục Nhạc Hàm lắc người hai cái, môi hơi tái nhợt, nhưng trong lòng rất bình tĩnh, muội tử ngươi thật là một trợ thủ đắc lực. Lưu Thiên Kỳ có chút ngượng ngùng, nhìn thấy Lục Nhạc Hàm, hắn nói: "Gia Ngôn, đừng quan tâm, trước đây nàng ta không làm chuyện này." Thích Tấn còn trẻ, không nhịn được muốn bước tới, Lục Nhạc Hàm túm lấy cậu. Lắc lắc đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, nói: "Được rồi, ta không sao." Đôi mắt Thích Tấn khó hiểu: "Gia Ngôn ca, sao ngươi không phản bác?" Lục Nhạc Hàm cười khổ: "Bởi vì nàng ấy nói đúng a.." Thích Tấn vội vàng kêu lên, "Không, Gia Ngôn ca nhất định không phải người như vậy." Lục Nhạc Hàm đưa tay xoa xoa tóc của Thích Tấn. Đứa nhỏ này thật tốt không phải nhân vật phản diện, một hài tử đơn thuần. Lưu Thiên Kỳ liếc nhìn Thích Tấn vẻ mặt kỳ quái, nghĩ đến khi trở nên nhiều chuyện như vậy, đứa nhỏ hung ác cắn nhầm cái gì, liền cảm thấy Lục Nhạc Hàm toát ra hơi thở làm cho người ta có cảm giác thân thiết. Nhìn Lục Nhạc Hàm, hắn cảm thấy hắn có chút mềm yếu muốn bảo vệ hắn, ta cũng hiểu được Thích Tấn hình như là đã thay đổi tính tình. Lạc An bước tới, nhìn qua Lục Nhạc Hàm vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Chúng ta đi thôi." Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Lục đội trưởng, Lưu Thiên Kỳ liền chiến tranh lạnh, cả người Thích Tấn sắc mặt tái nhợt, Lưu Thiên Kỳ thận trọng nói: "Lạc Đội trưởng, Gia Ngôn hắn.." "Đi thôi." Lạc An không muốn nghe người khác nói về Gia Ngôn, trực tiếp ôm Lục Nhạc Hàm đến trước đội, tuyên bố rằng người trong tay chỉ thuộc về mình. Lục Nhạc Hàm giãy dụa nhẹ đổi lại một cái đảo mắt, cũng không nhúc nhích nhiều, để cho hắn ôm lấy, trên mặt ửng hồng tức giận. Mỗi khi đội năng lực xuất hiện, họ tìm kiếm nguồn cung cấp, đánh bại các thây ma trong thành phố và thi triển khả năng của mình, lúc đầu, Lục Nhược Hàm ở với Lạc An, nhưng những thây ma hắn gặp đẳng cấp càng ngày càng cao khiến nhiều người không thể tự lực ứng phó. Lạc An đưa Lục Nhạc Hàm vào trong xe, hôn nhẹ lên lông mày hắn, nói: "Gia Ngôn ngươi ở lại đây, không được đi xa, kính của chiếc xe Jeep này là loại chống đạn.' Lục Nhạc Hàm nghiêng người tránh đi nụ hôn của hắn, Lạc An cũng không vội nói nhiều mà lạnh lùng liếc anh một cái, cuối cùng xuống xe đóng sầm cửa lại. Nằm trên cửa sổ chán nản nhìn mọi người đằng xa đánh thây ma từng nhóm ba người, nghĩ đến khi nào mình mới kết liễu được thế giới, khi chỉ số chỉ có 85. Thích Tấn sắc mặt tái nhợt đi tới, dựa vào cửa xe thở hổn hển. Nhìn về phía cửa sổ, anh ra hiệu cho Thích Tấn đi về phía trước một chút, mở cửa bước xuống, Lục Nhạc Hàm hỏi:" Có chuyện gì vậy? " " Gia Ngôn ca, không sao đâu, chỉ là cố gắng quá sức thôi. "Thích Tấn nhìn có chút vui vẻ, chỉ cần hắn cùng Thẩm Gia Ngôn cùng nhau tâm tình thì vô cớ tâm tình liên tốt lên, người trước mắt ấm áp tựa hồ có chút mặt trời. Lục Nhạc Hàm cười vui vẻ, phiền muộn cũng cạn, cũng đến lúc bằng lòng rồi, mọi việc cứ từ từ mà làm, hắn cười chân thành nói:" Ta có đồ ăn đây, để ngươi bổ sung năng lượng. "Lấy ra một quả táo từ không gian rồi đưa nó cho Thích Tấn. Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thích Tấn, Lục Nhạc Hàm mỉm cười vỗ nhẹ sau đầu hắn, nói:" Nhìn đi, mau ăn đi, ta không có dị năng công kích hay dị năng không gian. Cái này do thực vật ban cho. "Không đáng bao nhiêu, không ăn bây giờ có thể không có cơ hội để ăn nữa đâu. Đã bao lâu không thấy hoa quả rồi, nhìn trên tay là quả táo lớn đỏ tươi, xúc động suýt rơi lệ, nuốt một ngụm nước bọt nói: ." Muốn thì tôi phải trả lại. Dù sao thì quả táo này đắt như vậy nhưng là do Gia Ngôn ca tặng cho ta ", hai tay giữ chặt vì sợ bị giật mất. Tất nhiên Lục Nhược Hàm biết Thích Tấn suy nghĩ những gì, chột dạ, liền nói:" Cho ngươi, ngươi ăn mau đi, sau này ta có ta vẫn sẽ cho ngươi " Một giọng nói châm trọc từ phía sau:" Làm sao, Lạc đội trưởng không cần ngươi nữa, giờ ngay cả một hài tử ngươi cũng không tha hay sao? " Lục Nhạc Hàm quay lại thì thấy Tiểu Thôi bước tới, sắc mặt vặn vẹo, nhìn chằm chằm chính mình như muốn ăn thịt Hắn vỗ nhẹ vào tay Thích Tấn đang tức giận để xoa dịu cậu, lạnh giọng nói:" Lạc An nghĩ như nào chắc hẳn ngươi đã biết rõ? " Khuôn mặt Tiểu Thôi càng thêm méo mó, bước tới muốn tát mặt Lục Nhạc Hàm. Nàng ta không phải người phụ nữ bình thường, dị năng cũng không thấp, nếu không phải bị Lưu Thiên Kỳ kéo cánh tay, giữ nàng lại thì Lục Nhạc Hàm thật sự không thể đảm bảo có thể thoát ra được. Tiêu Thôi đầy ý tức giận:" Lưu thúc, thúc cũng bị hắn ta mê hoặc sao? Hắn ta chỉ được mỗi khuôn mặt ưa nhìn thôi sao? " Lưu Thiên Kỳ trầm giọng nói," Tiểu Thôi, đừng quá phận, Gia Ngôn không phải loại người như thế ". Tiểu Thôi không phải loại người như hắn nghĩ." Tiểu Thôi muốn hất tay hắn ra nhưng rồi bị kéo chặt lại, chỉ vào mặt Lục Nhược Hàm nói: "Thẩm Gia Duệ, không ngờ nhà ngươi lại có tuyệt kỹ như vậy, trên giường có đặc biệt không? Được rồi, ta có thể chấp nhận Lưu thúc rất yêu nương tử mà không làm ra trò mèo này. Trước đây có phải hay làm cái nghề này không a.." Lục Nhạc Hàm nắm lấy Thích Tấn đang muốn chạy đi, thì thào nói: "Để nàng ấy nói đi." Vẻ mặt Lưu Thiên Kỳ trước tiên chìm xuống, hắn sắc bén nói: "Tiểu Thôi, đừng quá phận." Khi Tiểu Thôi đang muốn nói gì đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, trên mặt có chút xấu hổ, cô ta nhìn về phía sau lưng của Lục Nhược Hàm. Lục Nhược Hàm quay lại theo bản năng, nhìn thấy Lạc An đứng sau lưng với vẻ mặt u ám, một đám người nhỏ tập trung phía sau, hắn vừa mới dọn dẹp thây ma, mọi người sắc mặt có chút mất tự nhiên, hai mặt nhìn nhau một cái. Vì vẻ mặt của đội trưởng, anh ta có chút choáng ngợp trong một lúc. Trong lòng liền cho Tiểu Thôi một ngón cái (like sập sàn),cơ hội cuối cùng cũng đến, với nhiều người như vậy, chỉ số lần này chắc chắn sẽ lên đến 100. Hắn ta lảo đảo vài cái liền được Thích Tấn đỡ lấy, nhìn vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm của Lạc An, máu trên mặt đều nhạt đi, hắn cắn chặt môi dưới cho đến khi nếm được mùi tanh tưởi mới buông ra, mới hỏi: "Lạc An, ngươi có tin những gì cô ấy nói không?" Lạc An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Nhược Hàm, chậm rãi nói: "Không chỉ có Tiểu Thôi nói lời này, Lý Bác Đào trước khi chết cũng nói rằng công phu trên giường của hắn rất lợi hại." Lục Nhược Hàm cười khổ. Buông bàn tay Thích Tấn ra, mặc Thích Tấn đang thì thào giọng nói, anh ta lảo đảo vài bước, đi tới chỗ Lạc An thẳng mặt, gằn từng chữ: "Lạc An, ta trên giường như thế nào ngươi chẳng phải biết rõ nhất sao". Không biết sao Dư Quang nhìn thoáng qua biểu tình phảng phất trong mắt những người phía sau, liền nói: "Là bởi vì hai người bọn họ, trong khoảng thời gian này ngươi chưa bao giờ tin ta." Lạc An liếc mắt nhìn. Tiểu Thôi tạm thời im lặng không nói gì. Tiểu Thôi đã nói chuyện với Thẩm Gia Ngôn trước đây. Hắn luôn luôn rất tốt, không cần phải tự dối mình. Hơn nữa, những lời bẩn thỉu mà Lý Bác Đào nói rất chi tiết, suy nghĩ mà Lý Bác Đào vẫn còn đang nói điên cuồng trước khi chết, trong mắt hắn hiện lên một vẻ chuyên chế. Thích Tấn vội vàng đến gần Lục Nhược Hàm nói: "Gia Ngôn ca." Lục Nhược Hàm gắng ra một nụ cười yếu ớt, quay lại hỏi Thích Tấn: "Thích Tấn, ngươi có tin không?" Thích Tấn lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người hắn. Nước mắt sụt sùi nắm lấy tay Lục Nhạc Hàm nói: "Gia Ngôn ca, ta không tin, bất kể nữ nhân nói gì, ta cũng không tin." Lục Nhạc Hàm cười khổ nói: "Sau đó nếu nhìn thấy ta cùng nam nhân khác, ngươi có tin hay không?" Thích Tấn vẫn là lắc đầu, trong giọng nói có chút khóc, không biết tại sao người có thể giết thây ma một cách tàn nhẫn không nương tay lúc này lại không kìm được nước mắt. Ta nhịn không được, Thích Tấn nói: "Gia Ngôn ca ắt hẳn có khó khăn riêng." Lục Nhạc Hàm cười hai lần, ngẩng mặt lên nhìn Lạc An, nói: "Lạc An, ngươi có nghe thấy không? Mới gặp ta không có mấy ngày mà hài tử này đã tin ta hơn ngươi rồi." Lạc An nhìn hai người nắm tay nhau, kìm lòng không được muốn chặt đứt những cái móng heo chết tiệt ấy, hắn nói tiếp "Đó là bởi vì nó chỉ mới biết ngươi được vài ngày nên mới tin ngươi như vậy" Lục Nhạc Hàm không thể giữ cơ thể của mình nữa, tựa hồ lắc lư. Hai lần, hắn vẫn cố gắng đứng vững với sự hỗ trợ của Thích Tấn Giọng nói lạnh như băng của Lưu Thiên Kỳ vang lên từ phía sau: "Lạc An, ngươi có còn là con người không, Gia Ngôn đã vì ngươi mà bỏ ra bao nhiêu tiền, cũng chính Gia Ngôn đã cầu xin Lý Bác Đào hãy để những người trong đội đối xử với ngươi tốt hơn. Vì ngươi, mà cầu xin ta hãy chăm sóc nguói nhiều hơn. Gia Ngôn đã ra đi vào cái đêm mà ngươi rời đi. Dù sao thì ngươi vẫn có dị năng tinh thần. Nhưng Gia Ngôn chỉ có dị năng không gian. Ngươi có thể tin mấy câu mà Lý Bác Đào đó nói ra sao. Lý Bác Đào sống ở phòng cạnh ta, tại sao mỗi đêm ta lại không biết người nào ra vào phòng hắn, nếu có lời tốt, ta sẽ không nói cho ngươi biết, nếu là ban ngày, làm sao dám nhiều người như vậy, còn người phụ nữ này, ta không biết cô ta vu khống nên tôi không nói, ngươi không nhìn ra cô ấy thích ngươi sao? Giờ ta đã hiể tại sao mỗi lần nhắc đến Gia Ngôn ngươi lại không cho ta nói.. Tình cảm của ngươi vẫn luôn ở đó vậy ngươi có quan tâm đến tình cảm ở đây không mà lại đem ra so đo như vậy" Có thể là do vừa nhắc đến người vợ đã qua đời của Lưu Thiên Kỳ nên hắn có chút kích động, cuối cùng quyết liệt quay lưng lại với Tiểu Thôi. Tiểu Thôi bị ném xuống đất đập thẳng vào thắt lưng của anh, cả người nằm trên nắp trước ô tô mà cáu kỉnh, cô nhìn Lạc An đầy ám ảnh, một lúc sau, cô ta đứng dậy vồ lấy Lạc An: "Lạc An, ta thích ngươi như vậy, sao ngươi không nhìn ta, hắn đích thị là một con chó cái, con điếm đó thì có ích lợi gì chứ, hả.. đúng vậy không? Nói xong đột nhiên quay tay bóp cổ Lục Nhạc Hàm, Thích Tấn duỗi ra một ngón tay, một cổ đường đại nước chảy trùng kinh đi qua mang Tiểu Thôi ra ngoài, trực tiếp đập mạnh xuống mặt đất. Nghe có chút đau lòng, lặng lẽ châm một miếng sáp cho Tiểu Thôi, liếc nhìn Tiểu Thôi còn đang giãy dụa trên mặt đất muốn đứng dậy, Dư Quang thấy Tiểu Thôi lững thững vừa đứng lên, con ngươi liền trở nên có chút mất tập trung, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi chật vật, môi dần dần trở nên xanh đen, cả người không đứng vững chỉ có thể run rẩy ôm xe ở một bên để tạo điểm tựa, giơ tay bóp chặt da thịt ở ngực. Giữ chặt cổ áo, môi cô run rẩy không nói nên lời, như có ai đó đang bóp lấy cổ khiến cô khó thở, và cái miệng há hốc của cô cũng không làm dịu đi một chút đau đớn. Để giữ nó, cô trượt xuống và ngồi phịch xuống mặt đất, hai mắt mở to toàn thân co giật rồi bất động. Lục Nhạc Hàm như thắt lại, đưa mắt nhìn Thích Tấn, rồi liếc những người xung quanh, dường như mọi người đều không để tâm đến Tiểu Côi, và toàn bộ đều tập trung sự chú ý vào Lục Nhạc Hàm. Đặc biệt là Lục An, sau khi nghe xong lời nói của hai người, không biết trông ngu ngốc đến đâu, Lục An nhìn có chút hoảng hốt, hai mắt dán chặt vào thân thể Lục Nhạc Hàm, hoảng sợ bước tới cố gắng giữ lấy cậu:" Gia Ngôn, Gia Ngôn, ta.. " Lục Nhạc Hàm tránh né bàn đang vươn ra của Lục An, dựa vào Thích Tấn, nói:" Lục An, ta nói ta mệt mỏi, cứ để ta đi. Tương lai sống chết ra sao cũng đều không liên quan đến ngươi. " Dứt lời Lục Nhạc Hàm liền buông tay Thích Tấn cười yếu ớt rồi nói:" Hãy sống lương thiện và đừng làm điều xấu được chứ. " Thích Tấn lắc đầu, nước mắt lưng tròng không thôi:" Gia Ngôn ca, ngươi muốn đi đâu, ngươi đưa ta theo cùng, ta không cần ngươi bảo vệ, dị năng của ta hiện tại đã rất cường đại rồi, ta có thể bảo vệ ngươi Thực sự, lần này ta muốn đi cùng ngươi.. " Lạc An đứng sau khí tức cuồn cuộn, trầm giọng nói:" Thích Tấn, ngươi mau tránh ra cho ta. " Thích Tấn ở giữa hai người, lau đi nước mắt, vẻ mặt lạnh lùng nói:" Lạc đội trưởng, cảm ơn ân đức cứu mạng lúc trước, thực xin lỗi Gia Ngôn ca và ta không thể nghe theo ngươi được. " Lạc An chẳng mấy quan tâm đến lời nói của Thích Tấn. Nói gì thì nói đây là chuyện giữa hắn và Thẩm Gia Ngôn. Những người khác không đủ tư cách can thiệp. Hắn liền run rẩy mà đưa tay phải ra, giọng điệu van xin, đôi mắt đầy thỉnh cầu, nhẹ giọng nói:" Gia Ngôn, qua đây, được không? Hãy đến bên ta, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi nữa. " Lục Nhạc Hàm theo bản năng lùi lại một bước, hoàn toàn núp sau lưng Thích Tấn, trên mặt không giấu được vẻ hoảng sợ, chậm rãi nói:" Lạc An, nhớ kỹ lời ta nói, ngươi sẽ ở cùng với người suýt chút nữa cưỡng hiếp chết ngươi không, hòa thuận sao? " Lạc An tâm can thắt chặt, tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, giọng điệu trở nên có chút dữ tợn:" Gia Ngôn xin lỗi, nhưng là ta yêu ngươi, ta yêu ngươi rất nhiều " Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng vẫy vẫy tay nói:" Học trưởng, để ta đi. " Đã lâu rồi Thẩm Gia Ngôn mới gọi hắn là học trưởng một cách bình thường như vậy. Một nụ cười thoáng qua trên mặt Lạc An:" Gia Ngôn, làm sao ta có thể để ngươi đi được đây a? Cuối cùng, hắn có chút phát điên, cuồng loạn kêu lên: "Thẩm Gia Ngôn, ngươi bảo ta buông tha ngươi như thế nào, hả." Giọng nói lại từ từ trầm xuống, như muốn dụ dỗ: "Gia Ngôn lại đây, bên ngoài nguy hiểm lắm." ' Học trưởng, ngươi có thể bảo vệ ta sao? "Lục Thiếu Du trong lòng run lên, hắn sẽ không bị kích thích, đúng rồi, bạch liên hoa chỉ số đã tăng lên 95, còn nói Tiểu Thôi quả là thần trợ, còn có 5 điểm, mà chỉ có thể được kích thích. Lục Nhạc Hàm thở dài nói:" Học trưởng, hoặc là ngươi giết ta hoặc là thả ta đi. " Lạc An trong mắt tràn đầy điên cuồng, hung hăng nhìn Thích Tấn, trầm giọng nói:" Thích Tấn, tránh xa " Thích Tấn lắc đầu, ngây người đứng giữa hai người. Thần kinh suy sụp đến cực điểm, hơi thở xung quanh cũng bị Lạc An ảnh hưởng, người chơi xung quanh có chút sợ hãi, có người can đảm hét lên:" Lạc đội trưởng.. " Lạc An chỉ nhìn Thích Tấn, lạnh lùng nói:" Mau buông ra, đừng trách ta bất lịch sự. " Thích Tấn lần này cũng không có lắc đầu, ở tại chỗ buông ra khẩu khí, tuy rằng so với Lạc An yếu hơn nhiều phàn, nhưng hắn không hề nao núng.. Nhìn thấy thân ảnh gầy yếu của thiếu niên trước mặt, Lục Nhạc Hàm cảm thấy có chút đau lòng và áy náy, nhỏ giọng nói" Thực xin lỗi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]