Đến ngày khai giảng, Lục Nhạc Hàm u oán đứng ở cửa vườn trẻ.
Một bên Tề phụ còn đang hỏi:
- Tri Phi, sao không đi vào?
Lục Nhạc Hàm nhìn đám ác ma đang cãi lộn, tranh đoạt đồ chơi, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác chua xót, ngữ khí có chút bi thương, nói:
- Lúc nhỏ ta chưa từng bước vào vườn trẻ, tiểu học thì mời người về nhà dạy, ta cho là hài tử của những nhà có tiền đều rất có hàm dưỡng, giống như ta, giống như Tề Hưng Triết, vạn vạn không nghĩ tới những hài tử trước mặt này vì một đống đồ chơi mà đánh nhau tương lai sẽ là người nối nghiệp của những cá sấu lớn trên thương trường.
{Cho nên ngươi liền bị dưỡng thành một con mọt sách không quen tiếp xúc cùng người khác a. }
Lục Nhạc Hàm bị nghẹn đến nói không ra lời, xác thực cậu không am hiểu phỏng đoán tâm tư của người khác, thế nhưng trong miệng vẫn cố chấp nói:
- Ngươi mới là con mọt sách, cả nhà ngươi là con mọt sách, ta là đọc nhiều sách vở.
Hệ thống khinh thường nói:
{ Ta không cần, ta chỉ cần tải dữ liệu xuống là được rồi. }
009 ăn ngay nói thật, Lục Nhạc Hàm lại cảm giác trên đầu gối trúng một phát đạn, bên cạnh Tề phụ còn đang nỗ lực đem cậu đưa vào.
Cậu cũng không lo cái gì mặt mũi, vội vã ôm lấy cẳng chân Tề phụ, giọng nói oan ức:
- Không đi trường học.
Tề phụ ngồi chồm hỗm xuống, sờ sờ đầu Lục Nhạc Hàm nói:
- Tại sao không đi trường học?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-hac-hoa-yeu-trung-bach-lien-hoa/1129302/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.