🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trở về biệt thự, màn hình trong phòng khách hiện lên điểm phần thi thử thách. Romeo được mười điểm, Evan được chín điểm, Emily được chín điểm, Hayden chỉ được bảy điểm, chỉ cao hơn thí sinh đứng thứ nhất từ dưới lên một điểm.
Nếu phần thi ảnh ngày mai không chụp đẹp, gã sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa gã đã bị Gustav để ý, chắc chắn sau này sẽ không thể làm gì Romeo được nữa.
Nghĩ đến đây, gã phiền muộn vô cùng, hung hăng đẩy bạn gái đang chuẩn bị ôm mình an ủi ra rồi xoay người đi lên tầng. Emily nhún vai với máy quay, vẻ mặt rất là tủi thân, nhưng trong lòng thì trầm trồ khen ngợi hành vi bốc đồng của Hayden. Đúng, cứ xử tệ với tôi đi, như thế tôi mới có thể thẳng thừng chia tay với anh, đồ tồi ạ!
Evan và Chu Doãn Thịnh hoàn toàn bị những thí sinh khác cô lập. Nhưng họ cũng không quan tâm, đều về phòng vội vàng tắm rửa rồi xuống làm bữa tối. Đúng vậy, nhằm biểu hiện cá tính của các thí sinh một cách toàn vẹn, tổ làm chương trình yêu cầu các thí sinh phải tự mình giải quyết ba bữa trong ngày. Nhân viên công tác chỉ phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn.
Thanh niên ngày nay không mấy ai biết làm chuyện bếp núc, thường ngày hầu như đều mua đồ ăn nhanh. Mấy ngày đầu mới đến, họ suýt nữa đốt trụi cả phòng bếp, sau đó dần dần thích ứng, nhưng cũng chỉ biết làm salat, bánh mì… đơn giản.
Để giữ dáng, Romeo ăn rất ít, mỗi ngày chỉ cần ba quả cà chua, hai quả táo và một cốc sữa là xong. Hiện giờ Chu Doãn Thịnh đến, đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
“Evan, chị muốn ăn gì?” – Phòng bếp không có ai, mọi người lấy một ít hoa quả, bánh mì, sữa rồi đi ngay, không ai muốn chạm vào bàn bếp, đương nhiên họ cũng không biết làm.
“Em còn biết nấu ăn?” – Evan cảm thấy bất ngờ.
“Đúng vậy, cha mẹ em mất sớm, em ở nhờ nhà cô em. Cô có bốn đứa con, bình thường còn phải làm việc, cho nên mấy công việc như này đều do em làm.” – Chu Doãn Thịnh lấy hai khúc thịt bò ra, bâng quơ nói.
Evan toát ra vẻ mặt thương tiếc, nhưng không biết nên an ủi như thế nào. Ngay cả người quay phim cũng cảm thấy đau lòng vì hắn. Hiện giờ anh ta càng ngày càng thích đứa trẻ này, rất thích đi theo sau cậu bé.
Chu Doãn Thịnh thì hoàn toàn không có một chút cảm giác nào. Hắn đeo tạp dề, đặt thịt bò lên thớt gỗ để thái, sau đó tự mình pha chế nước sốt tẩm ướp trong hai mươi phút. Trong hai mươi phút này, hắn cũng không rảnh tay, rửa sạch các loại rau quả rồi xắt nhỏ, sau đó trộn với mayonnaise.
“Chị nếm thử xem.” – Thiếu niên xúc một thìa cải tím, đưa đến bên miệng Evan, bàn tay trắng như sữa trông còn ngon hơn cả thức ăn.
Evan nuốt nước miếng, nghĩ thầm giá như Romeo là con gái thì tốt.
Xúc cho Evan ăn xong, hắn nhìn về phía người quay phim – “Anh cũng ăn một chút chứ?”
Người quay phim tiếc nuối lắc đầu, không thể ăn trong khi làm việc, nếu không sẽ bị sa thải.
Chu Doãn Thịnh hiểu, để phần một bát nhỏ cho anh ta, sau khi tan ca có thể ăn. Làm salat xong, thịt bò cũng ngấm nước sốt. Hắn rót dầu oliu vào chảo, chờ dầu nóng rồi cho thịt bò vào, đợi thịt bò chín năm phần thì rót rượu vang đỏ, hơi nghiêng chảo để ngọn lửa bùng lên, phát ra một tiếng “phừng” rất to.
Evan và người quay phim đều hoảng sợ, suýt nữa thì cuống cả lên. Chu Doãn Thịnh cười rộ, trong đôi mắt xanh biếc toả ra ánh sáng rực rỡ.
Người quay phim nhanh chóng giữ vững máy quay, ghi lại nụ cười tươi đẹp của hắn. Có một câu rất hay, đường xa biết sức ngựa, ngày lâu biết lòng người. Trước kia Romeo để lại cho mọi người ấn tượng xấu đến đâu, sau khi xé ra lớp vỏ cứng bao bọc lấy bản thân, người xem sẽ phát hiện nội tâm cậu ấy trong trẻo thuần khiết đến đó.
Cậu ấy có thể giữ vững tình yêu của mình, dũng cảm đối mặt với cuộc sống, còn phải chịu nỗi vất vả mà một đứa trẻ không nên chịu từ quá sớm. Cậu ấy mẫn cảm yếu ớt, nhưng cũng sáng sủa thành thực. Dù cậu ấy đã từng phạm phải một ít lỗi lầm, nhưng cũng xuất phát từ một lý do tốt đẹp, ai nỡ đối xử khắt khe với cậu ấy chứ?
Trong lúc suy nghĩ, Chu Doãn Thịnh đã cho thịt bò ra đĩa, trang trí bằng rau thơm và nước sốt rồi bày lên bàn ăn, còn đặc biệt để phần cho người quay phim. Mùi hương thơm lừng hấp dẫn những thí sinh khác, mọi người chạy đến, thấy là hai quái thai đang ăn mừng, đành nói vài câu ghen ăn tức ở rồi bỏ đi.
Evan lắc lắc ly rượu, cười ha ha – “Em yêu, em đúng là đảm đang! Nếu như em là nữ, chắc chắn chị sẽ theo đuổi em!”
Chu Doãn Thịnh nhét beefsteak vào miệng, hai má phồng lên như hamster, lúng búng nói – “Nếu chị là nam, em cũng sẽ theo đuổi chị. Chị tốt hơn Hayden nhiều.”
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười ăn ý. Sau khi chương trình được phát sóng, cảnh quay này trở thành cảnh kinh điển của Next Top Model, được rất nhiều khán giả lấy làm ảnh chế.
Trong văn phòng tổ làm chương trình, chờ thiếu niên và Evan chúc nhau ngủ ngon rồi tắt đèn bàn, Gustav mới lưu luyến rời khỏi. Tổ trưởng tổ làm chương trình tiễn hắn ra cửa, khen ngợi – “Đã có kết quả thống kê mới nhất, hiện nay số lượng người hâm mộ của Romeo đã vượt xa Emily. Chỉ cần tập nào cậu ta cũng có thể chụp được những bức ảnh xuất sắc, hy vọng đoạt giải quán quân sẽ rất lớn. Cậu ta là con cưng của ống kính. Anh xem, dù được quay từ góc độ nào, cậu ta vẫn rất xinh đẹp, rất sạch sẽ. Nói thật với anh, bảy mươi, tám mươi phần trăm tổ làm chương trình chúng tôi đều là fan của cậu ta, John phụ trách ghi hình cậu ta còn lén lút tham gia vào fanclub của cậu ta, dùng di động bình chọn cho cậu ta. Điều này không vi phạm chứ?”
Sắc mặt Gustav hơi khó coi, điều này khiến tổ trưởng tổ làm chương trình bắt đầu căng thẳng.
Đè nén khát vọng sa thải John, Gustav chậm rãi nói – “Đương nhiên không vi phạm, thích ai là tự do của các anh. Nhưng các anh phải nhớ, trong khi quay phim không thể thiên vị bất kỳ thí sinh nào, phải tuân thủ nguyên tắc ghi hình trung thực.
“Đương nhiên!” – Tổ trưởng tổ làm chương trình vội vàng gật đầu.
Về nhà, Gustav thử làm beefsteak, lại không cẩn thận đun dầu quá nóng, suýt nữa đốt cháy cả trần phòng bếp. Quản gia nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy đến chữa cháy, thế mới ngăn cản bi kịch xảy ra.
Tắm rửa xong, hắn chán nản chui vào trong chăn. Rooney nhảy lên muốn ngủ cùng hắn, lại bị hắn ném ra ngoài, chỉ có thể cong lưng dựng lông, đi đi lại lại dưới giường, liên tục kêu to.
“Cưng à, về sau vị trí này sẽ không thuộc về cưng nữa, cưng nên mau chóng thích ứng đi.” – Hắn vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, thì thầm.
——————————-
Chủ đề của phần thi ảnh nối tiếp chủ đề của phần thi thử thách, vẫn liên quan đến động vật. Địa điểm quay phim cũng được định ở một vườn bách thú.
Thấy nhân viên công tác đẩy một loạt lồng sắt đến, có thí sinh hoan hô, có thí sinh trầm trồ, còn có thí sinh la hoảng.
Miss Jeffrey lắc hông đi đến, cười đùa – “Các cục cưng, đừng kêu la, vì an toàn của các bạn, động vật mà chúng tôi mang đến đều là động vật mới sinh, cũng sẽ không tấn công người. Hoàn toàn ngược lại, trong quá trình quay chụp, các bạn nhất định phải chú ý nhẹ tay nhẹ chân, đừng làm chúng bị thương. Chủ đề ảnh tuần này của chúng ta là kêu gọi con người bảo vệ động vật hoang dã, cho nên chúng cũng là nhân vật chính trong ảnh, các bạn không thể chỉ lo tạo dáng chụp mà xem nhẹ chúng.”
“Báo con, sư tử con, hổ con cũng không có gì, chúng đúng là rất đáng yêu và an toàn. Nhưng con trăn vàng (trăn Miến Điện) này là sao? Nó sẽ không siết chết người ta chứ?” – Emily chỉ vào một chiếc lồng trong số đó, một con trăn vàng đang thè chiếc lưỡi thâm đen phân nhánh ra, trông vô cùng hung dữ đáng sợ.
Emily không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là động vật bò sát.
“Yên tâm đi, nó đã được thuần hoá, sẽ không gây thương tích cho các bạn. Hơn nữa có huấn luyện viên ở cạnh trông, có thể đảm bảo sự an toàn của các bạn.” – Jeffrey không để bụng mà xua tay.
Emily không nói gì thêm, trốn ra sau lưng Hayden.
Chu Doãn Thịnh đếm lồng sắt, phát hiện chỉ có mười hai chiếc, nhưng ở đây có mười ba thí sinh. Vì thế, hắn nhìn về phía người quay phim của mình, nói – “Thiếu một chiếc, họ sẽ không lại phân công cho tôi một con mèo tai cụp nữa đấy chứ?”
Màn hình hơi rung rung, còn có thể nghe thấy tiếng cười cố nén thấp thoáng của người quay phim.
Gustav chú ý đến hành động của hai người, trong mắt nhanh chóng lướt qua vẻ sung sướng.
Tổ làm chương trình phân chia dựa theo khí chất. Thấy Evan nhận được trăn vàng, tương tự phần thi thử thách, Chu Doãn Thịnh thực sự lo họ sẽ phân cho mình một con mèo tai cụp. May mà tổ làm chương trình không vô lương tâm đến vậy, cho hắn và Emily dùng chung một con báo.
Emily thở phào, vội vàng đi hoá trang. Cô ta thay một chiếc váy ngắn hoạ tiết da báo khêu gợi, ôm báo con tạo rất nhiều kiểu dáng, ánh mắt sắc bén và hoang dã rất có sức hút. Nhiếp ảnh gia vừa chụp vừa tán thưởng, cực kỳ hài lòng với biểu hiện của cô ta.
Khi giao báo con cho Romeo, cô ta nhanh chóng nhếch khoé miệng. Hiển nhiên cô ta cho rằng thiếu niên dùng chung đạo cụ với cô ta nhất định sẽ bị cô ta làm cho lu mờ.
Chu Doãn Thịnh mặc một chiếc áo khoác màu đen, tay và cổ áo bị xé thành từng sợi, trông rất giống như vừa bị một dã thú tấn công; bên dưới mặc một chiếc quần da bó sát, làm nổi bật bờ mông cong nảy và đôi chân thon dài thẳng tắp.
Báo con không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc của Emily, lúc này đang hơi nóng nảy, đang vừa giãy giụa vừa phát ra tiếng gầm gừ non nớt, khuôn miệng mở to để lộ hai chiếc răng sữa. Chu Doãn Thịnh giơ ngón tay vuốt ve lợi nó, sau đó nắm lấy một bàn chân trước của nó, an ủi – “Bé con, đừng sợ. Tao sẽ không hại mày. Chúng ta chụp một bức ảnh kết bạn nhé?”
Như một kỳ tích, báo con bình tĩnh lại, thè lưỡi liếm láp móng tay hồng hồng trơn nhẵn của hắn, còn nhẹ nhàng cắn cắn đốt ngón tay mềm mại của hắn để biểu đạt sự thân mật.
Chúa ơi, cảnh tượng này thực sự quá quen thuộc, chỉ là nhân vật không đúng! Gustav thầm rên rỉ, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nghiêm túc vô cùng – đương nhiên, nếu xem nhẹ yết hầu lên xuống liên tục của hắn thì càng tốt. Hiện giờ hắn rất khát, khát gần chết.
Nhiếp ảnh gia xem lại những ảnh chụp trước đó xong, vừa quay đầu đã trông thấy cảnh tượng này, không nhịn được mà bật cười – “Bồi dưỡng sự ăn ý với cộng sự là tiền đề quan trọng nhất để chụp ra những bức ảnh xuất sắc. Nhóc à, không cần thầy dạy mà cậu đã tự biết rồi.”
Chu Doãn Thịnh ngượng ngùng cười cười, ôm báo con bắt đầu tạo dáng chụp. Lúc này nhiếp ảnh gia mới phát hiện, chú báo con này có đôi mắt xanh lam giống thiếu niên như đúc, thậm chí cũng tròn xoe y hệt. Trong mắt họ phản chiếu ánh sáng của sự ngây thơ, yếu ớt và thuần khiết, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò và sợ hãi với cả thế giới. Gần như không cần tạo dáng chụp hợp mốt đến cỡ nào, chỉ cần đặt hai khuôn mặt nhỏ nhắn cạnh nhau thôi là đã có thể thôn tính tất cả cuộn phim.
Chụp thử mấy hình rồi bật lên xem lại, trái tim của nhiếp ảnh gia gần như bị hoà tan.
Chu Doãn Thịnh nhìn xung quanh, phát hiện đằng sau là một bụi cây, vì thế hắn mang báo con trốn vào, đồng thời cũng cuộn mình lại. Điều này hoàn toàn không khiến dáng người hắn nhỏ đi. Ngược lại, bởi vì cơ thể gấp khúc, đôi chân của hắn càng có vẻ thon dài. Báo con nằm sấp trong khuỷu tay hắn, cùng quay đầu nhìn về phía nhiếp ảnh gia giống hắn, đôi mắt xanh to tròn toát lên cảm xúc sợ hãi. Họ giống như hai động vật nhỏ bé lẩn trốn cuộc đuổi giết.
Nhiếp ảnh gia thở dốc vì kinh ngạc, chỉ cảm thấy khi nhìn cảnh này, cả trái tim mình đều bị siết lại. Hình ảnh của họ sinh động mà yếu ớt, rồi lại tràn ngập phong cách thời trang. Họ chính là hai chú báo con nương tựa lẫn nhau, sống lang thang trong rừng, bất kỳ một con dã thú hay thợ săn nào cũng có thể lấy mạng họ mọi lúc mọi nơi. Họ cần sự bảo vệ của những người yêu thương họ, đây chính là chủ đề của buổi chụp ảnh ngày hôm nay: Bảo vệ động vật hoang dã.
Chụp liền hơn một trăm bức ảnh, nhiếp ảnh gia mới thả lỏng nhịp thở đã dừng lại, nghĩ bụng: Bức ảnh đẹp nhất tuần này đã ra lò!
Mà Gustav thì đang giơ di động, chụp lại tất cả hành động lẫn cử chỉ của thiếu niên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.