Thấy Tống Diên Phong nhìn không chớp mắt, Khoái Triệt đành cắt một miếng sáp nhỏ tự mình nếm rồi cắt một miếng khác đưa cho cậu.
"Mật cũng có thể có chất gây ảo giác, không biết ảnh hưởng như thế nào với cậu, ăn ít thôi."
Tống Diên Phong nhận lấy thỏi mật nhỏ bằng ngón tay, thơm ngào ngạt, khẽ đùa.
"Không phải anh xem tôi là chuột bạch đấy chứ?"
Là thấy cậu thèm nhỏ dãi.
Khoái Triệt nói thầm trong lòng, ngoài miệng hùa theo.
"Đúng vậy, cậu là đối tượng thử nghiệm thích hợp nhất ở đây." Dừng một nhịp, hắn khuyên. "Đừng ăn sáp."
Tống Diên Phong biết nghe lời phải, không cho hết thỏi mật vào miệng mà thè lưỡi ra. Đầu lưỡi đỏ hồng chậm chạp quét nhẹ lên lớp chất lỏng vàng ươm, sóng sánh. Sau đó có lẽ vì bị dính mà cậu tiếp tục liếm một vòng quanh mép. Bờ môi không dày không mỏng, được bôi một lớp mật bóng loáng, bỗng trở nên quyến rũ dụ người.
"..."
Khoái Triệt bị hình ảnh này kích thích treo máy mất mấy giây.
Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống.
"Ngọt quá." Tống Diên Phong nhận xét. "Mùi vị cũng giống mật ong tràm bình thường. Chắc không có độc."
Dẫn đường nào đó đã thử qua trước triệt để im lặng.
Tống Diên Phong tự mình nói tiếp.
"So với mật ong cấp A đúng là tinh thần lực nhiều hơn gấp bội, cảm giác thoải mái hơn thuốc xoa dịu. Anh thấy ngon không?"
Như dự đoán, mật ong biến dị là thứ tốt, chất gây ảo giác chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-tuong-truy-phu/3325909/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.