Nhất định hắn quá rảnh mới lo lắng lính gác này nghĩ nhiều.
Lúc nhỏ ở mái ấm tình thương thiếu ăn thiếu mặc, tâm lý Tống Diên Phong có chút ám ảnh về việc bị đói. Tuy đau lòng cậu nhưng Khoái Triệt cũng không khỏi cảm thấy bản thân dở hơi. Ngoại trừ tích trữ thực phẩm, dường như cũng chưa thấy cậu để tâm chuyện gì.
"Ngày mai trở lại xem tình hình." Hắn nói. "Nếu quá nguy hiểm tôi sẽ thu mẫu rồi tiêu diệt toàn bộ."
Tống Diên Phong không mặn không nhạt ừm một tiếng.
"Cậu không tò mò nơi này nghiên cứu thứ gì sao?" Hắn hỏi.
Trầm mặc một lúc, Tống Diên Phong đáp.
"Liên hệ với chuyện lúc trưa anh kể, ở đây đang sản xuất vật liệu tàng hình đúng không?"
Khoái Triệt không khỏi quay sang "nhìn", cậu nói là "sản xuất" chứ không phải "nghiên cứu".
Tống Diên Phong chậm rãi giải thích.
"Dự án dùng tơ Yểm Tang chế tạo vật liệu tàng hình đã nghiên cứu thành công từ bảy năm trước, sau khi công bố kết quả thì như đá chìm đáy biển không ai nhắc đến. Tôi vốn cho rằng vì dùng phục vụ quân đội nên phải giữ bí mật, không nghĩ đến đây lại gặp tiến sĩ Khiêm. Khi đó tôi còn tưởng cả anh cũng đến nữa cơ."
Câu cuối cùng được cậu thì thầm và khẽ cười như tự giễu chọc Khoái Triệt buồn bực một trận.
Dự án kia do hắn, Đặng Sĩ Khiêm và một dẫn đường tên Tô Huy Diệp đồng triển khai.
Từ rất lâu, con người đã biết tơ Yểm Tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-tuong-truy-phu/3318124/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.