Đảo mắt một cái, một tháng trôi qua, lúc Tiểu Hắc đưa ra câu hỏi “Chú, có muốn tới đến chỗ tôi làm khách không?”, Mễ Tự Lai vui vẻ đáp ứng.
Vào buổi tối cuối tuần, sau khi cùng chủ nhân ăn cơm xong, Mễ Tự Lai lộ ra tâm nguyện muốn đi ra ngoài, quỳ ở trước cửa hướng ra ngoài kêu meo meo.
Mễ Thanh tới ôm lấy Mễ Tự Lai, “Bảo bối, làm sao vậy, muốn ra ngoài chơi sao?”
Mễ Tự Lai “Meo meo” một tiếng.
“Gần đây tại sao mỗi ngày đều phải đi ra ngoài thế? Đừng chạy xa nha, nhớ kỹ phải về sớm một chút.”
Mễ Tự Lai gật đầu, “meo meo a”.
Sẽ trở về,sẽ trở về, tôi đương nhiên sẽ không bỏ lại chủ nhân người đâu. Nhanh một chút cho tôi ra ngoài đi, Tiểu Hắc đang chờ đó.
Cửa vừa mở ra, Mễ Tự Lai nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Tiểu Hắc đã ngồi chồm hổm trước cửa tiểu khu Vui Vẻ, chờ dẫn Mễ Tự Lai đi. Sau khi hai con mèo gặp nhau, nhanh chóng cùng nhau chạy ra ngoài, dọc theo đường cái chạy về phía trước.
Mễ Tự Lai nhìn những chiếc xe đang vù vù di chuyển trên đường lớn, đầu trực tiếp choáng váng. Tiểu Hắc dẫn hắn, thuận lợi băng qua đường, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đi tới khu chợ mà Tiểu Hắc đã nhắc qua.
Ra khỏi thế giới tiểu khu, Mễ Tự Lai phát hiện – thế giới bên ngoài, thật ghê gớm a. Cả đoạn đường hắn tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, cảm giác chỉ có hai con mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-nhac-tieu-khu-nhat-hao-lau/2189512/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.