Bước ra khỏi căn phòng thí nghiệm của Lộc, Khải Minh chợt ngã quỵ xuống.
“Chết tiệt! Cơ thể mình… ”
Cơ thể Khải Minh đã rã rời hết mức, sức lực hoàn toàn bị vắt kiệt. Điều này là chuyện đương nhiên sau khi bị Lộc tra tấn dã man như thế, giữ được mạng đã là tốt lắm rồi.
“Hề… mất hết sức rồi à? Vậy giờ ngươi sẽ làm gì tiếp theo? ”
Một giọng nói vang lên trong đầu Khải Minh. Không như lúc bị mất trí nhớ, hắn biết rõ đây là giọng của ai, hắn lập tức đáp lại:
“Câm mồm hệ thống! Ta tất nhiên sẽ đi cứu mọi người cùng Linh Chi rồi! ”
Sự quả quyết đến từ chất giọng lẫn ánh mắt.
“Haha… Vậy sao? ” Hệ thống nói.
“Hừ… ”
Sau một cái hừ lạnh, Khải Minh đứng lên lại nói: “Mà nè hệ thống… ”
“Gì? ”
Nghe hệ thống đáp lại, Khải Minh hít một hơi và…
“Đ*T CON MẸ NHÀ NGƯƠI! TẠI SAO LÚC TA BỊ MẤT TRÍ NHỚ, NGƯƠI ĐÉO NÓI GÌ HẾT VẬY… TẠI SAO KHÔNG GIÚP TA CÓ TRÍ NHỚ SỚM HƠN? CLMM! ĐCM! MCM… ”
Khải Minh vừa chửi vừa đưa ngón tay giữa lên trời, bộ mặt tức giận nhưng trông rất bựa, khác hẳn vẻ lạnh lùng, ngầu lòi lúc nãy.
Được vài giây sau, hệ thống trả lời:
“Tại sao ư? Ta không thích… Người ta muốn là Khải Minh chứ không phải Hồi Trí. ”
“Cái… gì? ” Khải Minh cứng họng khi nghe câu trả lời của hệ thống, lòng hắn bắt đầu dậy sóng.
“Hệ thống… Sao bữa nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-lac-he-thong/2339161/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.