Ngày tháng trôi qua, cuộc thi liên trường tổ chức hàng năm ở Diệp Lục đế quốc cuối cùng cũng đã đến. Đội tuyển tham dự ở mỗi trường đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Những cuộc tranh tài nảy lửa sắp sửa diễn ra…
“Oaaa, con rồng này dễ thương quá!”
Trên một chiếc xe ngựa, Hồng Diễm ôm Bạch Long vào lòng, để sát mặt nó cạ vào khuôn mặt mình.
Ngồi xung quanh đó gồm có Yến Ly, Thất Hứa, Công Khanh và còn có cả Yến Nhi nữa. Cả bọn đang trên đường đi dự thi, còn việc có mặt Yến Nhi ở đây là do trường cho một vài học sinh đi theo để cổ vũ.
“Hừ, tên Khải Minh này có thú cưng dễ thương vậy mà không nói với ta.”
Hồng Diễm vẻ khó chịu nói. Yến Nhi ngồi bên liền lên tiếng hỏi: “Sao… không thấy Khải Minh đâu hết vậy?”
Hồng Diễm vừa nựng Bạch Long vừa trả lời: “Hừ, hắn qua xe của cô Thảo có việc gì đó!!”
Yến Nhi gật đầu. Nàng có vẻ buồn. Đã lâu rồi không được gặp Khải Minh, nàng rất muốn nói chuyện với hắn. Thế nhưng giờ hắn lại chui qua xe của cô giáo Thảo, người cũng đi theo cổ vũ cho đội tuyển.
“Uh… uh… uh…”
“Rên nhỏ thôi nào!”
Ở trong xe của cô giáo Thảo, Khải Minh cùng nàng đang làm tình. Gần một tháng qua hắn không được chịch nên giờ làm rất hăng. Hắn đè lên người nàng, tay hắn bịt chặt miệng nàng lại để không cho nàng rên. Ngồi phía trước sau tấm màn là một tên lái xe. Hắn vẫn chăm chú cầm chắc dây cương ngựa mà không biết chuyện gì đang xảy ra phía sau mình.
“Uh… chàng làm nhẹ thôi… uh…”
Khải Minh chẳng màng tới lời nói của nàng, vẫn liên tục thúc dương vật vào bên trong. Được một lúc thì hắn ra. Cả hai nằm thở hồng hộc.
“Hihi…” Khải Minh gãi gãi đầu cười. Hắn sau đó nói tiếp: “Tại ta nhớ nàng quá nên mới vậy thôi…”
Bích Thảo bĩu môi đáp: “Hứ, xạo quá!”
Nàng nói xong liền đưa ngón tay chọt lên má hắn. Hắn không nói gì, chỉ cười, sau đó đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Ngồi xe ngựa gần một tiếng, ê hết cả mông, Khải Minh cuối cùng cũng đã đến nơi tổ chức cuộc thi, Quảng trường Lung Linh.
Không khí nơi đây khá là náo nhiệt, mọi người từ đàn ông đàn bà đến cụ già trẻ nhỏ đều có mặt, ai cũng nô nức để xem cuộc thi năm nay có gì hấp dẫn. Khi đoàn xe ngựa của học viện Hoa Sen đến, một người bảo vệ lịch sự chỉ đường cho họ đến một căn phòng để nghỉ ngơi.
Hiện tại trong phòng chỉ có 5 thành viên của đội tuyển. Những người khác đều được dẫn lên khán đài ngồi.
“Hmmm hồi hộp quá! Không biết mấy đội kia ra sao?”
Công Khanh đặt tay lên ngực nói. Trông hắn có vẻ rất háo hức. Thất Hứa ở bên nói: “Hmmm, nghe đâu mấy trường kia mạnh lắm.”
“Sợ gì chứ! Chúng ta cũng đâu có vừa!” Yến Ly cười nói. Mọi người cảm thấy tự tin hơn sau câu nói đó. Chợt có tiếng gõ cửa, ngay sau đó bước vào là một bóng hình quen thuộc, đó là hiệu trưởng Linh Nguyệt.
Nàng cất giọng nói: “Mấy em sẵn sàng chưa, sắp bắt đầu rồi đó!”
“Vâng ạ!” Cả bọn nói rồi bước ra ngoài. Mặt ai cũng tự tin nhưng vẫn còn chút gì đó hồi hộp. Cũng đúng thôi, cuộc thi này rất quan trọng, quyết định rất nhiều thứ.
Linh nguyệt dẫn cả bọn đi đến cánh cửa nằm phía dưới khán đài sau đó dặn dò: “Được rồi, cố gắng lên nhé các em!”
“Vâng ạ!!”
Cả bọn đồng loạt hô to. Linh Nguyệt mỉm cười hài lòng. Nàng sau đó rời đi, trước đó còn không quên nháy mắt với Khải Minh một cái. Linh Nguyệt bước lên một cầu thang nằm gần đó và tiến lên khán đài đặc biệt, nơi dành cho hiệu trưởng của các trường.
“Ồ Linh Nguyệt kìa!”
Một hiệu trưởng nữ xinh đẹp vẫy tay chào Linh Nguyệt. Nàng chỉ cười rồi ngồi ngay bên cạnh.
Bầu không khí ở đây từ ngoài nhìn vào trong rất vui tươi nhưng thật ra đối với mỗi người ở trong đều rất nặng nề. Mọi ánh mắt của các vị hiệu trưởng đều dán vào một người, Quốc Bảo.
“Mọi người, xin hãy an toạ ở vị trí ngồi của mình.”
Tiếng thông báo từ đâu đó vang ra khắp các khán đài. Những vị khán giả liền trở về vị trí ngồi. Ngay sau đó…
“Bùm.”
Ngay giữa quảng trường, một vụ nổ nhỏ xuất hiện kéo theo làn khói màu hồng. Từ trong làn khói, một bóng người xuất hiện. Đó là một tên nam nhân đang cúi đầu xuống đất. Mọi người nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu.
Bỗng nhiên một mảng sân phía dưới chân hắn bay bay lên đưa hắn lên cao. Đến khi mảng sân dừng lại không bay lên tiếp, tên đó mới ngẩng đầu lên. Tay hắn cầm một vật gì đó và đưa lên trước miệng nói: “Xin chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình của cuộc thi ngày hôm nay. Như mọi người biết, cuộc thi liên trường được tổ chức hàng năm, là sân chơi cho các bạn trẻ từ các 6 trường so tài, bao gồm: học viện Hoa Sen, học viện Dã Thú, trường học Hoàng Kim, học viện Nữ Hoàng, trường học Thiên Long, trường học Hải Dương.”
“Nào mọi người, chúng ta hãy cùng xem qua các đội tuyển tham dự nhé!”
Tên dẫn chương trình búng tay một cái, ngay sau đó, 6 cánh cửa nằm dưới khán đài hình tròn đồng loạt mở ra. Các đội tuyển tham dự từ đó bước ra.
Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào làm Khải Minh che mắt lại. Những âm thanh huyên náo bên ngoài khiến hắn hồi hộp.
“Quào, cửa mở rồi kìa!”
“Ra thôi nào mọi người.”
Trái ngược với hắn, các thành viên náo nức bước ra ngoài. Ở trước cửa có sẵn một cô gái ăn mặc tao nhã cầm trên tay một tấm bảng ghi tên đội tuyển. Cô gái ấy bước đi dẫn đầu, Khải Minh cùng các thành viên khác bước theo sau.
“Ồ ra rồi kìa!”
Khán giả ngồi phía trên trầm trồ, ánh nhìn bắt đầu phân tán. Đàn ông con trai đều tập trung nhìn vào những nữ sinh trong các đội tuyển.
“Quào đẹp quá!”
“Toàn hàng ngon!”
“Học viện Nữ Hoàng toàn là gái xinh kìa!”
“Mấy đội khác cũng đâu kém!”
“Má nó, đi xem quả không sai, bổ mắt quá!”
Hàng loạt những tiếng bàn tán khắp khán đài. Trong khi đó, ánh mắt nữ giới lại chỉ tập trung về một người…
“Nhìn kìa mọi người, tên kia đẹp trai quá!”
“Ừm, nhìn chỉ muốn có thai!”
“Trời ơi, người gì mà đẹp trai thế!”
Các nữ sinh nói riêng cũng như những thiếu nữ khác nói chung, bọn họ đều đang phát cuồng vì ai đó…
“Hí hí… chắc mấy ẻm đang khen mình đây mà!”
Khải Minh đắc chí cười, hắn nghĩ rằng mấy lời khen kia là dành cho hắn nhưng sự thật lúc nào cũng phũ phàng…
Hắn vẫy tay chào lại, cứ tưởng mấy em đó sẽ phản ứng vui mừng nào ngờ…
“Ê, nhìn thấy tên kia không, hắn đang chào mình thì phải?”
“Ặc, mặt hắn sao đê tiện vậy nhỉ?”
“Trông hắn ta dâm dê quá đi! Kinh tởm!!”
“Hmmm, tên đó trông vừa nghèo vừa hèn lại vừa yếu, chả được một góc của anh kia!”
Những câu nói đó đến từ những thiếu nữ ngồi ở hàng đầu trên khán đài gần đó, vì vậy nên không khó để chúng đến tai Khải Minh, tim hắn gần như vỡ nát vì hố.
“Ảo tưởng nè con! Ahihi.”
Hệ thống còn không ngừng xát muối thêm, Khải Minh tức giận mắng thầm:
“Không phải kêu ta à… vậy thì là ai nữa chứ!”
Khải Minh bực mình dò theo ánh mắt của mấy cô thiếu nữ đó và tìm được người mà họ khen ngợi nãy giờ. Đó là một tên con trai khác thuộc đội trường Hoàng Kim. Tên này có khuôn mặt rất ưa nhìn, dáng người cao, cân đối. Xung quanh hắn dường như tỏa ra ánh hào quang. Trông tên này giống như mấy ca sĩ nổi tiếng ở trái đất vậy.
“Đù móa… hèn gì… nhưng mà chắc chỉ được cái mã thôi…”
Khải Minh chưa nói hết câu thì một luồng thông tin ập đến, đó là thông tin của tên con trai kia.
Tên: Hoàng Đăng Quang.
Tuổi: 15.
Sinh lực: 20000/20000.
Hồn lực: 26100/26450.
Cảnh giới: Hồn Tướng tầng 1.
Thông tin thêm: Không có.
“Đù…”
Khải Minh mặt ngơ ra, hắn không ngờ tên kia lại mạnh như vậy. Thất Hứa, người mạnh nhất trong đội chỉ mới đạt đến Hồn Sư tầng 12 vậy mà tên kia đã đạt đến Hồn Tướng, đặc biệt là hắn chỉ mới 15 tuổi. Một người 15 tuổi đạt được Hồn Sư đã xem là thiên tài, vậy tên này nên xem là gì đây?
Khải Minh cảm thấy hơi lo lắng trước đối thủ mạnh như vậy. Hắn sau đó quay lên nhìn Hồng Diễm. Ánh mắt nàng đang tập trung về phía đội của học viện Dã Thú. Khải Minh cũng nhìn theo.
Đội tuyển đó trông rất đáng sợ, mặt ai nấy đều âm u, đầy vẻ ma quái. Đặc biệt là tên đi sau cùng, cơ thể hắn gầy gò, nét mặt thì như vô hồn, trông hắn khá là nhút nhát.
Trông lúc đang chăm chú soi thông tin từ học viện Hắc Ám, Khải Minh không nhận ra có một người đang chăm chú nhìn hắn, đó chính là Như Ngọc, thành viên của đội đến từ học viện Nữ Hoàng, học viện chỉ dành cho nữ sinh. Cũng vì vậy nên đội của họ toàn là nữ thôi.
Khải Minh bỗng đảo mắt qua nhìn về phía Như Ngọc. Hắn liền vẫy tay như để chào nàng thế nhưng Như Ngọc bỗng nhiên lại xấu hổ và quay đi chỗ khác như lơ hắn. Khải Minh tụt hết cảm xúc.
“Huhu, tim tao đau quá…”
Hai lần vẫy tay đều đem đến cho hắn thất vọng, Khải Minh cúi đầu bước đi đầy nặng nề. Gần khoảng một phút, các đội tuyển đã đến trung tâm của quảng trường. Người dẫn chương trình nói tiếp: “Nào mọi người, đây là những gương mặt ưu tú tham dự cuộc thi năm nay, xin hãy cho họ một tràng pháo tay đi nào!”
“Bốp… bốp…”
“Hú…”
Ngay sau khi dẫn chương trình dứt lời, hàng loạt những tiếng reo hò, vỗ tay khích lệ đến từ phía khán giả.
Ở chỗ của các hiệu trưởng, họ đang tập trung cảm nhận hồn lực của học sinh các trường khác. Điều này rất có lợi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhưng họ bỗng nhíu mày lại bởi vì…
“Sao tên nhóc đó, mình không cảm nhận được tí hồn lực nào vậy?”
Một trong các vị hiệu trưởng bàng hoàng khi không thể đo hồn lực của Khải Minh. Những người khác cũng đang thắc mắc chỉ có Linh Nguyệt là thầm cười.
Một là hắn không có hồn lực. Hai là hắn đã che giấu đi.
Chỉ có thể xảy ra hai trường hợp trên. Trường hợp một có lẽ khó có vì chẳng ai lại liều lĩnh đem theo một tên không có hồn lực. Vậy chỉ có thể là hắn giấu đi thôi. Mà khi đã giấu đi tức có gì nguy hiểm, cần phải đề phòng.
“Thật thú vị!” Một vị hiệu trưởng vuốt râu nói trong khi mắt vẫn đang nhìn về phía Khải Minh.
“đ-, sao thấy lạnh người vậy nè…” Khải Minh người run nhẹ nói thầm. Ngay sau đó vài giây, người dẫn chương trình lại lên tiếng:
“Trước khi cuộc thi bắt đầu, tôi xin chân thành mời đại diện ban tổ chức cuộc thi, ông Nguyễn Dài Dòng lên phát biểu đôi lời.”
Người dẫn chương trình chỉ tay về khán đài nằm bên tay phải. Từ đó, một lão già đứng dậy. Mọi người xung quanh liền vỗ tay. Đây chính là ông Nguyễn Dài Dòng, trưởng ban tổ chức cuộc thi. Ông lão tay run run cầm tờ giấy, đôi mắt nheo lại như để nhìn rõ chữ. Lão sau đó dõng dạc nói:
“Kính thưa…”
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: www.truyensex.tv
“… Tôi xin kết thúc.”
“Hết rồi… phù.”
“Đúng là dài dòng thiệt.”
Các vị khán giả cũng như học sinh trong từng đội tuyển thở phào khi thấy bài diễn văn dài dằng dặc của vị trưởng ban tổ chức kia. Chỉ một bài phát biểu thôi nhưng nó đã tiêu tốn gần hơn một tiếng đồng hồ, không những thế mà giọng điệu của ông ta rất “buồn ngủ”. Có vài người ngủ gật trong lúc đó luôn.
“Haizzz…”
Khải Minh vươn vai. Nãy giờ đứng im làm cơ thể hắn tê cứng rồi, cần phải vận động để khí huyết lưu thông.
“Rất cảm ơn ông Nguyễn Dài Dòng. Giờ đây chúng ta sẽ đến phần mong đợi nhất… Tôi xin tuyên bố, cuộc thi liên trường chính thức bắt đầu!”
“Hú hú!”
“Hay lắm, bắt đầu rồi!” Khán giả nhanh chóng lấy lại sự phấn khích.
“Bình tĩnh nào mọi người, để tôi giới thiệu sơ lược về cuộc thi này đã… Như mọi người đã biết, cuộc thi chia thành 2 phần: thi kiến thức và thực chiến.” Dẫn chương trình dõng dạc nói.
“Và chúng ta sẽ đến với phần đầu tiên, phần thi lý thuyết với tên gọi năm nay là “Tháp Sụp Đổ”.”
“Huh? Tháp Sụp Đổ? Là cái gì vậy?”
“Nghe có vẻ thú vị đây!”
Tên dẫn chương trình nhếch môi cười đắc chí khi thấy khán giả xôn xao. Hắn ta liếc mắt ra hiệu cho mấy cô gái cầm bảng lúc nãy. Các cô gái ấy liền bảo các đội tuyển lùi lại khoảng hai ba bước gì đó sau đó rời đi ngay.
Tên dẫn chương trình búng tay một cái, ngay lập tức 6 cái bục từ không khí bất ngờ xuất hiện trước mặt các đội tuyển. Tiếp theo sau, những vòng lang cang từ 6 chiếc bục xuất hiện vây quanh đội tuyển đứng trước nó.
“Cái gì đây?”
Khải Minh bất ngờ, mấy chuyện vừa diễn ra trước mắt làm hắn ngạc nhiên. Nhưng vẫn còn điều bất ngờ phía sau nữa. Hắn bỗng cảm thấy mặt đất dần xa hơn, cứ như hắn đang bay lên vậy. Khải Minh nhìn qua mấy trường khác thì mới phát hiện, ngay dưới chân họ, một cây cột đang mọc lên đưa tất cả các đội tuyển rời xa mặt đất.
Cây cột cao lên khoảng 9-10 mét thì dừng lại. Các đội tuyển có vẻ đang thắc mắc khó hiểu. Tên dẫn chương trình không để họ đợi lâu, giải thích ngay.
“Tôi xin giải thích thể lệ của phần thi này. Mỗi đội của chúng ta đều đang đứng trên một “tòa tháp” cao 10 mét. Tôi sẽ là người ra câu hỏi, các đội tuyển sẽ tranh nhau trả lời bằng cách ấn vào chiếc chuông nằm ngay trước mặt. Đội nhanh nhất sẽ được trả lời trong 10 giây.”
“Chuông? À thấy rồi!”
Các đội tuyển tập trung vào chiếc chuông màu đỏ đặt ngay trên chiếc bục màu trắng kia. Đợi khoảng vài giây sau, dẫn chương trình tiếp tục:
“Nếu trả lời đúng, đội đó sẽ được cộng 10 điểm. Lưu ý điểm này có ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc. Trong khi đó, “tòa tháp” của các đội khác sẽ tụt xuống nửa mét. Còn nếu như đội đó trả lời sai hoặc chưa đưa ra đáp án trước khi hết 10 giây thì đội đó sẽ bị tụt xuống 1 mét và nhường quyền trả lời lại cho các đội còn lại. Các đội còn lại có 5 giây để tranh trả lời và áp dụng các quy cách tính điểm và tụt độ cao như cũ. Còn nếu trong 30 giây sau khi ra câu hỏi mà không đội nào trả lời thì tất cả đều bị tụt xuống 1 mét. Đội nào bị tụt xuống mức 0 mét sẽ không được trả lời nữa, kết thúc vòng thi. Đội cuối cùng vẫn còn đứng vững trên “tòa tháp” khi các đội khác đều đã hạ đất sẽ nhận được 50 điểm.”
“Ngoài ra mỗi lần trả lời đúng đội tuyển đó sẽ cộng 1 sao. Thu thập đủ năm sao thì sẽ được quyền sử dụng một trong các chức năng đặc biệt sau đây: Làm cho “tòa tháp” của các đội khác tụt xuống 2 mét; Đưa “tòa tháp” của mình lên cao thêm 5 mét, lưu ý chỉ tăng tối đa đến khi tháp đến mốc 10 mét. Tuy nhiên, nếu trả lời sai giữa chừng thì toàn bộ sao sẽ biến mất, các đội tuyển cần cẩn thận điều này…”
Khải Minh thầm xem xét phản ứng của các đội khác, ai nấy đều rất tự tin, điều đó khiến hắn sợ.
“… Các đội tuyển còn gì thắc mắc nữa không?”
Dẫn chương trình đảo mắt hỏi. Tất cả đội tuyển đều im lặng. Hắn ta sau đó liền nói: “Nếu không có gì nữa thì xin tuyên bố, vòng thi kiến thức bắt đầu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]