(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Giản Thương lần mò cởi quần Lam Chỉ nhưng cũng không dám quá lỗ mãng. Hắn thì thầm với Lam Chỉ: "Sư huynh à, vì người ghét bị người khác động vào người nên em sẽ cố gắng nhanh một chút, nhé".
Lam Chỉ khóc thầm. Song, sau khi nhẩm tính thời gian đã trôi qua, cậu lại bình tĩnh nuốt ngược nước mắt vào trong. Khi quần vừa bị tụt ra một nửa, Lam Chỉ đã cố gắng cử động ngón tay, thở gấp hơn. Giản Thương vội dừng lại, ngẩng phắt lên, thử gọi: "Lam sư huynh ạ?". Tiếp đó, Lam Chỉ từ từ ngồi dậy với khuôn mặt tái nhợt, như thể vừa trải qua một trận sinh tử. Cậu siết chặt tay, hỏi Giản Thương: "Em định làm gì ta?!"
Giản Thương cứng họng nhìn cậu. Lam Chỉ thì cúi đầu, trông thấy một bộ đồ màu lam chất vải cực tốt được gấp gọn, đặt ngay ngắn trên mặt cỏ. Từ quần áo, dây buộc tóc, đồ lót, trang sức, v.v. Cái gì cũng đủ. Lam Chỉ vô cùng kinh ngạc, ấp úng: "Em định giúp ta..."
"Thay đồ đó. Em định thay cho huynh một bộ sạch hơn", Giản Thương sửng sốt xong rồi thì cũng không biết nên nói gì cho phải, "Sư huynh cho rằng em định...". Ngập ngừng nói được nửa câu, Giản Thương chợt ngộ ra ẩn ý của Lam Chỉ. Hắn vội thanh minh: "Sư huynh à, em không định làm gì quá phận cả! Xin người hãy tin em! Em sẽ không bao giờ làm những chuyện huynh không thích, em thề đấy! Nhất là chuyện đó..."
Hóa ra là do Lam Chỉ cậu sợ bóng sợ gió.
Đáy lòng Lam Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-van-he-thong-nam-chu-thinh-tu-trong/499753/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.