(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Đệ tử cầm đầu liếc mấy người xung quanh mình, sau đó lại ra vẻ kính cẩn nhưng thực chất là ngầm cảnh cáo Lam Chỉ: "Vạn trưởng lão sắp tới đây rồi đấy Lam sư huynh ạ. Mong huynh đừng khiến bọn đệ khó xử, cũng đừng tự mình làm hại mình".
Lam Chỉ trưng ra bộ mặt lạnh tanh, tay thì vẫn bóp cổ đệ tử kia. Đột nhiên, một người mặc đạo bào màu xanh lá sẫm từ trên trời đáp xuống, mang theo khí thế tàn bạo vô cùng. Vạn Thành Bân vuốt râu, lạnh lùng quát Lam Chỉ: "Ngươi đang làm gì vậy Lam Chỉ!? Mau thả người ra rồi theo ta tới đại điện!"
Lam Chỉ vẫn đứng im. Dưới ống tay áo dài rộng của mình, Lam Chỉ len lén lấy ra một viên đan dược màu tím nhạt. Cậu cũng vô cảm nói với Vạn Thành Bân: "Đệ tử không biết mình đã làm gì sai mà khiến sư phụ phải phái người đi bắt về".
Vẻ khó xử lướt qua ánh mắt của Vạn Thành Bân. Song, ông ta chỉ bảo: "Ngươi có vô tội hay không thì chưa biết được, nhưng cứ phải theo ta đi một chuyến, nói rõ ràng với chưởng môn đi đã. Nếu như ngươi trọng sạch, phái ta chắc chắn sẽ không để ngươi phải mang ô danh".
"Không để ngươi mang ô danh" chắc là cũng giống như cách các người đã đối xử với Bạch Phong Dương nhỉ?
Vạn Thành Bân thấy Lam Chỉ vẫn đứng sừng sững đằng đó thì quát: "Ngươi sống chết cũng không muốn theo ta đi, lại còn bắt đồng môn làm con tin, có phải vì ngươi có tật giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-van-he-thong-nam-chu-thinh-tu-trong/499743/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.