Trở về trường học không bao lâu, Lư Học Lâm mời Phó Thành làm trợ giảng, thay ông ấy lên lớp lý thuyết và cơ sở chiến thuật chuẩn bị chiến đấu cho một số sinh viên chưa tốt nghiệp.
Mấy năm gần đây quân đội cải cách lớn, phần lớn giáo viên mới được mời đều là văn chức(*),tuy rằng được hưởng đãi ngộ ngang nhau, nhưng quân tịch là thước đo, phải chính là phải, không phải thì chính là không phải.
(*)văn chức: có nghĩa là chức vụ của một quan chức dân sự, một chức vụ chính thức không phải là sĩ quan quân đội; tương đương với quân nhân chuyên nghiệp ở Việt Nam.
Phó Thành là nghiên cứu sinh tiến sĩ đang thi hành nghĩa vụ quân sự trẻ tuổi nhất trong trường, sở dĩ Lư Học Lâm coi trọng anh cũng có nguyên nhân. Ở phương diện này, xét cho cùng trường đại học quân sự cũng là trường quân đội, tham gia nghĩa vụ quân sự thì càng có ưu thế lớn hơn. Hơn nữa, đại bộ phận những người học ở trường đại học quân sự đều có nguyện vọng phục vụ đất nước, người có kinh nghiệm tác chiến thực tế như Phó Thành càng có thể kiểm soát học sinh. *
Chiều thứ Sáu, Anh Hiền kết thúc hội nghị sớm, cô nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm nên lái xe đi đón Phó Thành.
Đến rồi, cô mới phát hiện không gọi điện thoại được cho anh.
Trường đại học quân sự không cho tự tiện ra vào, Anh Hiền lại ăn mặc đặc biệt, vừa nhìn đã biết không phải là người của trường học.
Gọi lại ba lần, anh vẫn không nghe.
Người gác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653490/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.