Trở lại hội trường, Phó Thánh kéo tay Anh Hiền trước, nói: “Đi thôi.”
Anh Hiền đánh giá vẻ mặt anh: “Hai người nói chuyện gì vậy?”
Phó Thành dửng dưng đáp: “Không có gì.”
Anh không nói, Anh Hiền cũng không hỏi thêm, hai người cùng nhau trở về chung cư của Phó Thành.
Vẫn còn sớm, Phó Thành nói muốn đọc lại sách, Anh Hiền nói được, cô thay đồ mặc ở nhà, ngồi trên sô pha xử lý tài liệu. Cô thường ở qua đêm, vì vậy trong chung cư có đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay giặt, không khác gì căn hộ của cô.
Anh Hiền nhìn Phó Thành mấy lần, thấy anh đọc sách hết sức tập trung, cuối cùng cô cũng xác định rằng anh có vấn đề.
Bình thường ngay khi ánh mắt cô nhìn về phía anh, anh sẽ quay đầu lại, hôm nay cô nhìn anh chằm chằm mười mấy giây mà anh không có phản ứng gì.
Con người này, thật sự không giỏi nói dối.
Đặt máy tính xuống, Anh Hiền đi đến phía sau Phó Thành, ôm lấy cổ anh hỏi: “Không vui à?”
“Không.”
Trả lời quá nhanh, giấu đầu hở đuôi.
“Nhìn em này.” Anh Hiền ngồi thẳng lên đùi anh, nhìn anh hỏi, “Anh ta đã nói gì với anh?”
Phó Thành ôm eo cô, vẫn nói: “Không có gì.”
Nếu không làm đề tự luận, thì làm đề trắc nghiệm, Anh Hiền hỏi: “Nói những lời khó nghe à?”
“Không.”
“Nhắc lại chuyện cũ à?”
“Không.”
“Nói xấu em à?”
“Không.” Phó Thành bất lực nhìn cô, “Anh Hiền, thật sự không có gì cả.”
Anh Hiền hỏi: “Vậy tại sao anh không vui?”
Phó Thành còn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653480/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.